Edit: Ry
Lúc họ tới thôn Vàng Bạc thì cũng không hẳn là sớm, chia phòng xong, ông Béo làm chủ nhà chuẩn bị cơm tối cho cả đoàn.
Đại khái là cân nhắc tới việc khách khứa lặn lội đường xa, cũng chẳng muốn ăn mấy, bữa tối khá là đơn giản.
Đều là các món kiểu khai vị, khẩu vị hơi nặng. Mấy món thịt nấu chẳng ra sau, bị tanh, chỉ có mấy đĩa rau còn tạm được, mặn nhạt vừa phải, tươi non mọng nước.
Các người chơi không phải kiểu đỏng đảnh không chịu được khổ, ngay cả Âu Phục trông có vẻ khó tính nhất cũng không bắt bẻ gì chuyện đồ ăn.
Mới là ngày đầu tiên vào phó bản thôi, nhưng chưa gì họ đã cảm giác được sự hiểm ác của nó --- Trong số bọn họ đã có người xảy ra chuyện, nên tâm trạng thật sự không mấy vui vẻ, chẳng muốn ăn, chỉ qua loa nhai vài miếng bổ sung thể lực cho xong chuyện.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng lại là cái người đang bị câm hiện giờ - Nguyên Dục Tuyết.
Mỗi lần cậu ăn đều có vẻ khá là hạnh phúc... Tuy là trình độ của mấy món này chắc chắn kém xa những món cậu được ăn ở Kinh Đô Rực Nắng. Nhưng xuất sắc ở chỗ rau quả thật sự rất tươi, cắn vào miệng là thấy đẫm nước, còn ngọt thanh như là nước hoa quả vậy.
Lại thêm xưa nay Nguyên Dục Tuyết không kén chọn đồ ăn. Dù được làm từ những nguyên vật liệu hết sức bình thường, cũng là những mỹ vị cậu chưa từng được tiếp xúc trong kiếp sống dài dằng dặc kể từ khi được chế tạo, đương nhiên ăn một lần là nghiện.
Trong khi những người khác đều miễn cưỡng ăn vài miếng rồi gác đũa, Nguyên Dục Tuyết lại từng chút ăn hết một bát cơm đầy.
Động tác ăn của cậu còn rất nhịp nhàng, không dư một hạt cơm nóng dẻo, bát đũa sạch sẽ.
Mấy đĩa rau sống ít có người động đũa được cậu dọn sạch. Ăn xong cậu còn uống thêm một bát canh đậu hũ nấu rau, cầm thìa múc từng chút từng chút, cánh môi được hơi nước hấp đỏ thắm.
Tốc độ ăn của Nguyên Dục Tuyết không hề chậm, chỉ là lượng đồ ăn nhiều hơn người khác nên vẫn là người ăn xong cuối cùng, phụ trách dọn rửa bát đũa.
Vài người còn rất ngạc nhiên quan sát cậu.
Nhất là Tiểu Tề, cô không khỏi liếc Nguyên Dục Tuyết mấy cái.
Thật ra lượng cơm này cũng chẳng tới nỗi khoa trương, ngoại hình của Nguyên Dục Tuyết còn rất trẻ, đúng độ tuổi đang phát triển, ăn nhiều chút cũng là bình thường, không thì người ta đã chẳng có câu nhóc choai choai ăn hết của bố nó.
Nhưng nhìn hình thể gầy gò, còn có bờ vai mảnh mai của cậu mới biết được sự tương phản ấy rõ ra sao --- Thậm chí còn khiến người ta nghĩ có phải bình thường Nguyên Dục Tuyết bị bỏ đói không? Sao chẳng thấy chút thịt nào vậy.
Khâu bữa tối chỉ có mình Nguyên Dục Tuyết hài lòng kết thúc là trời cũng tối mịt.
Thời gian trong phó bản hình như là cuối mùa thu, nên trời cũng tối sớm.
Mặc dù chưa tới 8 giờ tối mà Béo nhắc nhở, nhưng nhìn ra ngoài cửa, thôn trang đã chìm trong bóng đêm hỗn độn.
Không thấy nhà nào đốt đèn, im ắng tới bất thường.
Đừng nói là tiếng chó sủa, tiếng ruồi muỗi vo ve cũng không nghe được, thật sự quá kì lạ.
Béo cũng ngáp lên ngáp xuống, chào mọi người một câu, nói là bình thường ông ta ngủ sớm, hôm nay cũng không tiếp đãi mọi người được, sau đó về phòng mình ở lầu một.
Các người chơi cũng dựa theo kết quả bốc thăm về phòng mình nghỉ ngơi.
Thường thì buổi tối đầu tiên trong phó bản sẽ an toàn, người chơi đều là những người kinh nghiệm phong phú, biết tuân thủ quy tắc, hẳn sẽ không xảy ra chuyện.
Có điều đây là phó bản cấp A+, tuy mới là buổi tối đầu tiên, bọn họ vẫn rất cảnh giác, cẩn thận bàn giao với nhau tín hiệu khi có chuyện.
Phòng của mọi người đều ở tầng 3, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là khác. Có lẽ do phòng cậu là phòng được sắp xếp gấp, nên nằm ở tầng 2, cách những người khác một đoạn.
Tiểu Tề và Cửa Sổ đều không yên tâm, lúc tách ra ở tầng hai, họ đều nhìn Nguyên Dục Tuyết.
"Có vấn đề nhớ gửi ám hiệu nhé."
Nguyên Dục Tuyết vặn tay cầm, nghe vậy nghiêng người sang, lẳng lặng gật đầu.
Diện tích phòng khá là lớn.
Ở trong góc còn có nhà tắm kết hợp với nhà vệ sinh, chỉ là bài trí đơn giản, hình như chưa từng có ai ở. Tường trắng, một cái bàn dùng để trưng bày mấy thứ linh tinh và giường, một cái tủ quần áo, không còn gì khác.
Trong góc phòng còn chất một đống đồ vớ vẩn được xếp gọn lại, nhưng có một lớp bụi mỏng, hiển nhiên bình thường không được quét dọn.
Trừ chỗ đó ra thì những nơi khác tạm gọi là sạch.
Chỗ duy nhất sắp xếp được ra hồn là chăn gối mới được đổi, sạch sẽ gọn gàng, còn thoang thoảng mùi nắng. Đệm chăn xốp mềm như nhét đầy bông, đặt lưng xuống là cả người như chìm vào đó.
Nguyên Dục Tuyết không bật đèn.
Cậu mô phỏng trạng thái ngủ của con người, thay quần áo xong chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Bóng đêm càng sâu.
Hầu hết người chơi đã chìm trong giấc ngủ, họ nhắm mắt, nhịp thở đều đều, trông như ngủ rất say. Nhưng ai cũng biết chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, họ sẽ tỉnh lại ngay, tiến vào trạng thái phòng ngự hoặc tấn công phù hợp.
Không thể bỏ lỡ thông tin trong đêm.
Đây gần như là bản năng trong phó bản của mọi người chơi.
Thật ra cũng không cần phải nửa tỉnh nửa ngủ như vậy, vì động tĩnh đêm nay thật sự lớn đến mức người ta phải tặc lưỡi, khó mà không nghe được.
Khoảng tầm 12 giờ đêm - theo như cảm nhận mơ hồ của người chơi, còn với Nguyên Dục Tuyết, thời gian của cậu chuẩn xác hơn.
Đúng vào 00:00:02, từ căn nhà xi măng chỉ cách đây ba bức tường, chợt bùng lên một trận gào khóc thê lương, rất là thống thiết.
Âm thanh rất chân thành tha thiết, a ư nghẹn ngào bi thống, đẫm máu và nước mắt, nghe rất lâu mới phân biệt được đó là tiếng khóc của bi thương tột độ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.