Edit: Ry
Đám lính nhìn nhau.
Khác hẳn với sự trào phúng trắng trợn khi từ chối anh Dạ, đứng trước mặt Nguyên Dục Tuyết, họ như thấp đi một tầng, có thể nói là nhẹ giọng khuyên nhủ: "Thầy Nguyên, không phải chúng tôi muốn làm khó thầy, nhưng bên trong thật sự rất nguy hiểm. Hệ thống khí độc sắp khởi động rồi, lỡ thầy xảy ra chuyện, chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi..."
"Tôi không cần bất cứ ai chịu trách nhiệm cho mình." Nguyên Dục Tuyết rất bình tĩnh nói.
Cậu không phải kiểu thích làm người khác khó xử, nhưng nhìn vẻ do dự của nhóm binh sĩ, vẫn nghiêng đầu nói: "Hay là các cậu quyết định không chấp hành nhiệm vụ?"
"Chuyện này..."
Vậy thì còn làm khó bọn họ hơn.
Cũng may Nguyên Dục Tuyết nói vậy, thay vì bảo là uy hiếp, thực tế cậu chỉ đưa ra một trường hợp khác thôi. Nếu bọn họ cảm thấy không làm được, cậu cũng không ép họ phải thực hiện.
Nhóm lính này, dù là cấp bậc khoang tàu hay địa vị bản thân, đều không có quyền hạn chế hành động của Nguyên Dục Tuyết, những lời nhắc nhở trước đó chỉ xuất phát từ sự tôn kính của họ với cậu.
Nếu Nguyên Dục Tuyết đã không "nhận lòng tốt" của họ, vậy họ cũng bó tay.
Chỉ đành tôn kính lùi sang bên cạnh, mở cửa cho Nguyên Dục Tuyết.
Đồng thời rất bình tĩnh dặn dò: "Dù thầy muốn vào trong làm gì thì cũng chỉ có 15 phút. Sau 15 phút, hệ thống khí độc khởi động, chúng tôi nhất định phải đóng cửa. Hi vọng thầy có thể thông cảm cho chức trách của chúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451652/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.