Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết sửng sốt.
Giới Chu Diễn cũng đơ tại chỗ.
Xúc cảm trên môi hết sức mềm mại, thậm chí còn có chút ướt át, khiến người ta không khống chế được mà muốn đòi hỏi càng nhiều. Hơi thở của họ giao hòa trong giây lát, Giới Chu Diễn có thể ngửi được mùi hương rất nhạt trên người Nguyên Dục Tuyết, không biết tỏa ra từ đâu.
Nhưng hắn đã hoàn toàn chết đứng.
Nếu không nhờ kinh nghiệm ở thế giới trước, có lẽ hắn còn không ý thức được đây là hôn.
Khi đó hắn hồi hộp, ôm thứ tâm tình phức tạp không thể hiểu được cúi xuống, lại lệch một bước rồi bị quấy rầy... Hôn không thành.
Thật ra động tác này để nói là hôn thì cũng hơi miễn cưỡng, vì hai bờ môi chỉ chạm vào nhau thôi, không có bất cứ động tác nào. Nguyên Dục Tuyết nhận ra thì muốn lùi lại, tạo một khoảng cách phù hợp.
Nhưng Giới Chu Diễn lại đột ngột nắm cổ tay cậu.
Dường như hắn tới gần hơn, khoảnh khắc cánh môi tách ra, hơi thở nóng rực rơi trên môi Nguyên Dục Tuyết, dùng tốc độ cực nhanh một lần nữa bao trùm, trằn trọc cọ xát, cảm xúc kì quái khó tả như con sóng dữ ập tới. Hàng mi cong dài nhè nhẹ run.
Cái hôn này quá nhanh, gần như chỉ hơi tách ra chút đã lại mềm mại dán vào. Khiến cả hai hoảng hốt không phân rõ... Đây là một nụ hôn, hay là hai?
Trước đó là bất ngờ trời xui đất khiến, lần này cũng là vô tình sao?
Nguyên Dục Tuyết hơi tròn mắt, có chút mờ mịt. Trái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451780/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.