Edit: Ry
Tiếng chuông càng lúc càng gấp gáp, chẳng hiểu sao lại tạo một loại cảm giác nguy hiểm đè nén. Trái tim trong giây phút đó như mất cân bằng, theo bản năng đề cao cảnh giác.
Đây là trực giác báo hiệu nguy hiểm, hoàn toàn là một loại linh cảm nhờ trải qua vô số phó bản và hiểm nguy sống chết mới có được, từng chút rơi vào trong tim.
Khung giờ tương đối đặc thù, thật sự rất khó không khiến người ta hoài nghi --- Rốt cuộc người đang gõ cửa là chủ nhà họ phải tiếp đón, hay là thứ gì khác.
Phải biết "cửa" có đôi khi cũng là để cản quỷ, rất nhiều quỷ quái bên ngoài cần trưng cầu ý kiến của con người mới có thể vào trong.
Thiếu thông tin và lo có chuyện, chị Đỏ đứng ngay trước cửa lại do dự không mở.
Chị nhắn tin hỏi chủ nhà: "Chào ngài. Xin hỏi ngài đang ở trước biệt thự sao?"
Tin nhắn vừa gửi, tiếng chuông đột nhiên trở nên càng thêm gấp rút chói tai. Như thể có người đang chờ trước cổng, vô cùng nóng nảy bất an, không ngừng nhấn chuông.
Cho dù họ không nghe được tiếng gõ, lại vẫn có cảm giác người kia đang điên cuồng đập cửa.
Tuy nói chăm sóc chủ nhà là việc của Tiểu La, nhưng thật ra lại chung nhịp thở với nhiệm vụ của những người khác.
Nếu như đắc tội chủ nhà, rất có thể các nhiệm vụ tiếp theo sẽ không được thuận lợi.
Thế nên nghe tiếng chuông như thể đang thúc giục, tất cả đều ngơ ngác một hồi. Lão Vương đã vô thức đi lên trước, muốn mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-hinh-nguoi/1451789/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.