Lúc chuẩn bị rời đi
Diệp Vô Tâm liếc mắt lại nhìn thấy một đám đàn ông, dáng người cao, thấp, béo, gầy đều có đủ, vẻ mặt nghênh ngang đi lại trong chợ. Không cần hỏi cũng biết đám người này có lẻ là bọn thu tiền bảo kê khu chợ
Cử chỉ của đám người này lại vô cùng hống hách, những vật gì đặt trước mặt bọn chúng đều bị chúng đá văng
Trên tay đám người này còn cầm theo gậy sắt, gậy bóng chày,...rõ ràng muốn đập phá hoặc đánh người nếu cần.
Diệp Vô Tâm cô vốn không hơi đâu quan tâm đến đám người này, họ có đạo lý của họ, cô lại có nguyên tắc của cô. Nhưng bọn chúng lại cố tình muốn tìm đường chết
"Ê bà già, buôn bán cũng được đấy chứ, nộp tiền bảo kê rồi bọn tôi giúp cho yên ổn làm ăn" Một tên dẫn đầu lại cố tình đập cây gậy trên tay của gã xuống chiếc bàn trước gian hàng của bà Kỳ, nét mặt bặm trợn hung hăng quát tháo
Phản ứng đầu tiên của bà Kỳ chính là kéo Diệp Vô Tâm ra phía sau lưng của bà mà che chắn lại, một cử chỉ bao bọc như một người bà hết lòng bảo vệ đứa cháu cưng
Diệp Vô Tâm nhìn hành động này không biết tại sao trong lòng lại có một cảm giác nhói lên rất kỳ lạ, nhất thời cô chỉ biết đứng đờ phía sau bà Kỳ, mặc cho bà ấy che chở mình, khuôn miệng lại nhẹ nhàng cong lên vì hạnh phúc
Bà Kỳ có phần khá hoảng sợ mà run rẩy, giọng nói già cả run run van xin "Mấy cậu vừa thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-khieu-goi-muon-ca-the-gioi-biet-anh-yeu-em/83415/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.