Ánh mắt Lâm Lăng lạnh lùng, nhìn về phía Kim Nguyên Quý còn đang ngụy biện trên đài đá.
Thì ra độc châm này là của lão già mập kia.
Nếu như vừa rồi, không may bản thân bị đâm trúng, với uy lực của cây độc châm này hậu quả chỉ sợ khó có thể tưởng tượng!
Trong lòng chuyển ý niệm, ánh mắt Lâm Lăng nhìn Kim Nguyên Quý, sát khí lạnh lùng thêm vài phần.
Nếu có người muốn hắn rơi vào chỗ chết, tất nhiên sắc mặt của hắn sẽ không có tốt đẹp được.
"Kim Nguyên Quý, ta và ngươi không thù không oán, ngươi sai Lữ Tá hạ độc thủ với ta rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Lâm Lăng lơ lửng trên không trung, trong hình thái long nhân với một đôi mắt màu vàng sậm lạnh lùng nhìn Kim Nguyên Quý, gọi thẳng tên của ông ta.
"Hỗn xược!"
Kim Nguyên Quý mặt mập đỏ lên, giận dữ mắng: "Lão phu thân là tông môn đại trưởng lão, há lại một tiểu bối như ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta!"
Hiển nhiên, ông ta dự định mượn cơ hội này để xóa bỏ mâu thuẫn, rồi nhắm vào Lâm Lăng.
"Không cần ngụy biện nữa!"
Đối với cái chết thảm khốc của Lữ Tá, lúc này trong lòng Hậu Thiên Thành vô cùng phẫn nộ.
"Kim Nguyên Quý, ngươi thân là tông môn đại trưởng lão, lại tự ý can thiệp vào việc tỷ võ giữa các tiểu bối!"
Ông ta giận dữ nhìn Kim Nguyên Quý, lạnh lùng trách mắng: "Thậm chí còn mê hoặc Lữ Tá sử dụng thủ đoạn tàn độc này, hoàn toàn không để ý đến sự sống và cái chết của các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-than-bi-cua-sat-thu/1148532/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.