Sau khi bò vào nơi tận cùng, Lâm Lăng phát hiện cuối con đường lại là một gian mật thất, chỗ lối vào đầy những mảnh đá vụn, hiển nhiên trước đó, cửa đá mật thất vốn đóng chặt đã bị hai người của học viện Võ Lăng trực tiếp phá vỡ.
Lúc này, Kinh Kha đã bay tới cửa, quét mắt vào bên trong. Chỉ thấy trong mật thất cũng không âm u, mà ngược lại còn cực kỳ sáng chói.
Bóng dáng thon dài của một người đàn ông cũng đập vào mắt. Không nghi ngờ gì nữa, người này chính là người đàn ông mày kiếm kia - Mạnh Hậu. Lúc này, hắn ta đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, linh lực trên người kích động, không ngừng rót vào cái đài đá cổ xưa trước mặt.
“Hắn đang làm gì?”
Hành động quỷ dị này khiến Lâm Lăng cảm thấy khó hiểu, lập tức thao túng Kinh Kha đậu lên vách tường trong mật thất, tập trung quan sát.
Cả đài đá là một màu xám trắng, chỉ rộng mấy trượng, trên đó phủ kín phù văn phức tạp huyền ảo, giống như một trận pháp.
Bình thường Lâm Lăng vốn dốt đặc cán mai đối với trận pháp, càng đừng nói là loại phù văn trận viễn cổ này.
Nhưng làm hắn ngạc nhiên chính là, giữa trận pháp trên đài đá có cắm một cây gậy sắt, hình như để làm mắt trận.
Trong lúc mơ hồ, nó tràn ra một luồng dao động năng lượng khó hiểu.
Lâm Lăng hơi giật mình, dao động này chính là khí tức năng lượng mà hắn cảm ứng được ở bên ngoài khi đến di tích viễn cổ.
Lâm Lăng không khỏi tò mò đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-than-bi-cua-sat-thu/1149375/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.