“Tiểu tử này rất tàn nhẫn!”
Nhìn thấy Lâm Lăng tàn nhẫn độc ác như vậy, mọi người không khỏi âm thầm chặc lưỡi, họ kinh dị đánh giá Lâm Lăng một hồi, sau đó dời mắt đi như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía cổng tháp phía trước lần nữa.
Trong hoàn cảnh so đấu tàn khốc này, người chết chẳng còn lạ gì với bọn họ. Mà trải qua sự thăm dò vừa rồi của người đàn ông cường tráng kia, bọn họ đã biết cánh cổng tháp kim loại này có thiết lập phù văn phòng ngự.
Bởi vậy có thể thấy được, bên trong tòa tháp có tồn tại bảo vật quý giá nào đó, nếu không sẽ không mất công như thế.
Nghĩ vậy, phản ứng của mọi người ở đây đều trở nên càng cuồng nhiệt, trong mắt lóe lên sự tham lam khó có thể che giấu.
“Các vị, chắc mọi người đều nhìn thấy, muốn dựa vào sức mạnh của bản thân để phá hủy phòng ngự trên cổng tháp cũng không phải dễ.” Trong đám người, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy ba người đàn ông tuổi trẻ của học viện Võ Lăng đi ra. Người cầm đầu mày kiếm mắt sáng, khí chất hiên ngang, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu. Nhìn thấy là người của học viện Võ Lăng, đa số người dự thi đều lộ ra ánh mắt kiêng kỵ rõ ràng.
“Cho nên ta đề nghị, chúng ta tạm thời gác lại chuyện so đấu trong cuộc thi Bách Viện.” Người đàn ông mày kiếm cười như không cười, lạnh nhạt nói: “So với đánh đến khi ngươi chết ta sống, sao mọi người không liên thủ công phá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-than-bi-cua-sat-thu/1149384/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.