“Cũng có thể nghĩ vậy.” Lâm Lăng cười cười, cũng không giải thích rõ.
Đào Linh lộ ra vẻ mặt cổ quái mà liếc nhìn Lâm Lăng một cái.
“Về sau đổi gian kia đi.”
Sau đó nàng hơi nhếch đôi môi đỏ, chỉ vào căn phòng ngủ cách vách phòng mình.
“Được.” Lâm Lăng cũng không khách sáo mà vui vẻ chấp nhận.
“Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói có tin tốt là cái gì?”
Nghe Lâm Lăng dò hỏi, Đào Linh khẽ chớp mắt, cười khanh khách và nói: “Lần trước không phải ngươi nói muốn tìm một đại sư luyện khí lợi hại à, ta đã tìm được cho ngươi rồi.”
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, ý cười trên khóe miệng lập tức tươi lên vài phần.
“Là vị đại sư luyện khí nào?” Lâm Lăng nhịn không được mà hỏi: “Cũng là Hỏa Vân Tông sao?”
“Đúng rồi.” Đào Linh gật đầu: “Ông ta tên là Khổng Võ, ban đầu là trưởng lão hộ viện của Hỏa Vân Tông, nhưng sau đó si mê đúc binh khí nên đã từ chức, gia nhập luyện khí phường.”
“Kỹ thuật luyện khí của ông ta tuyệt đối là đại sư cao cấp nhất mà ta từng thấy.”
Nghe Đào Linh đánh giá và tán thưởng như vậy, Lâm Lăng lập tức sinh ra tò mò rất lớn với vị đại sư luyện khí kia.
Trưởng lão hộ viện của Hỏa Vân Tông có địa vị cấp bậc cực kỳ cao cấp, được hưởng các loại tài nguyên nhiều đến bất tận, nhưng ông ta lại tình nguyện từ bỏ chức vụ, dấn thân vào luyện khí.
Bởi vậy có thể thấy được, vị đại sư Khổng Võ kia có yêu thích cùng cực trong phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-khi-than-bi-cua-sat-thu/232530/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.