Từ Linh Phủ giật mình lùi một bước, vội vàng sờ lên mặt mình:
“Trên mặt ta có gì sao?”
Nàng đảo mắt nhìn quanh, nhưng không thấy thứ gì có thể soi bóng, đành dùng tay áo lau lung tung lên mặt hai lượt.
Khuất Nguyên Đình nhìn động tác rửa mặt giống mèo con của nàng, đầu ngón tay vẫn còn vương cảm giác mềm mịn từ da nàng. Trong lòng hắn bỗng như mọc lên một tầng cỏ mềm mại, nhè nhẹ rung rinh, ngưa ngứa.
“Đừng lau nữa, càng lau càng bẩn.” Hắn nhịn cười, nhắc nhở nàng.
Từ Linh Phủ nhìn xuống tay áo mình, chẳng biết từ lúc nào đã dính đầy bụi bẩn xám xịt.
Khụ...
Vậy thì hiện giờ hình tượng của nàng...
Có phải đang toát ra vẻ “cần mẫn tận tụy, không ngại khổ cực” từ từng lỗ chân lông không?
Hít sâu... không được chột dạ. Tăng ca vì quên mình, nếu bị cấp trên phát hiện thì có gì phải ngại chứ? Lỗi chỉ tại giá sách phòng kho lâu ngày không được lau dọn thôi, bụi đã dày đến nửa tấc rồi kia mà.
Khuất Nguyên Đình dường như không bận tâm đến khuôn mặt lấm lem như mèo bẩn của nàng, chỉ ôn tồn nói:
“Đã hết giờ làm việc rồi. Ngoài các sai dịch trực ban, tiền nha chẳng còn ai. Ta lo ngươi ở đây một mình lâu sẽ sợ, nên đến tìm ngươi.”
Từ Linh Phủ bĩu môi, vẻ không phục:
“Ở trong nha môn, có gì phải sợ chứ?”
Khuất Nguyên Đình đặt cây nến xuống, tiện tay cầm một tập hồ sơ lật xem, ngữ điệu tự nhiên đến mức khiến người khác không thể nghi ngờ:
“Ngươi không biết rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-lang-xuan-thieu-thuyen-truong-thieu-dao/2395039/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.