Từ Linh Phủ suy nghĩ một lát, mới hỏi:
“Nếu huyện lệnh đại nhân là người tốt, vì cớ gì các ngươi vẫn phải bỏ trốn?”
Người nữ nhân kia thoáng hiện vẻ tinh anh của kẻ từng trải, nhếch mày đáp:
“Vải trắng rơi vào thùng nhuộm, còn có thể tốt sao? Hắn cho dù lúc đến là người tốt, nhưng bước chân vào cái chốn bẩn thỉu như nha môn huyện Sở Ấp này, chẳng mấy ngày cũng sẽ giống như bọn quan lại tham ô kia mà thôi.”
Từ Linh Phủ trầm mặc, lòng tin vào quan phủ huyện Sở Ấp trong mắt những người này đã hoàn toàn sụp đổ. Họ chẳng còn tin rằng có thanh thiên đại lão gia nào sẽ xuất hiện nữa, thà rằng mang cả gia đình lưu lạc.
Thêm một nén hương trôi qua, đoàn người đã đến ngã ba giữa thôn lộ và quan đạo.
Người nam nhân nọ xuống khỏi con lừa nhỏ, Khuất Nguyên Đình cũng ghìm cương dừng xe, để người nữ nhân và đứa bé xuống.
Người nữ nhân hớn hở nói:
“Đi được một quãng thế này, đúng là nhanh hơn tự đi bộ nhiều. Tối nay chắc có thể tìm chỗ nghỉ ngơi sớm hơn rồi.”
Người nam nhân cũng hắng giọng đáp:
“Các vị cứ tiếp tục đi về hướng Tây, chúng ta không cùng đường, đành chia tay ở đây.”
Khuất Nguyên Đình nhìn kỹ gương mặt hắn, đột nhiên nở nụ cười đầy thâm ý:
“Huynh đài, nếu tiểu đệ không nhầm, trong vòng một tháng tới chắc chắn huynh sẽ gặp chuyện tốt.”
Người nam nhân nghe vậy, nhìn Khuất Nguyên Đình đầy kỳ quái, không nói lời nào.
Vẫn là người nữ nhân lên tiếng:
“Kẻ lưu lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-lang-xuan-thieu-thuyen-truong-thieu-dao/2395048/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.