Sắc mặt Cù thị lập tức biến đổi: “Vậy còn con và Huyện lệnh đại nhân thì sao?”
Linh Phủ đáp lời: “Con và Huyện lệnh đại nhân sẽ chẳng có chuyện gì cả.”
“Nhưng mà Huyện lệnh đại nhân đối với con…”
“Huynh ấy đối xử với con thế nào, cũng không thể thay đổi được ý chí của con.” Giọng Linh Phủ cứng rắn như sắt thép, tựa như đang tự khắc trong lòng một dấu ấn tư tưởng không thể lay chuyển.
Cù thị đầy vẻ khó hiểu: “Vì sao? Huyện lệnh đại nhân là một chàng trai hiếm có, vì sao con lại không để mắt đến hắn?”
Linh Phủ cười khổ: “Mẫu thân, con dựa vào đâu mà không để mắt đến người ta?”
“Thế nhưng…” Cù thị ngập ngừng, càng lúc càng rối trí.
“Đây không phải là chuyện để mắt hay không để mắt.” Nàng dừng lại một chút, tự biết suy nghĩ thật sự trong lòng mình không thể được Cù thị thấu hiểu. Dẫu sao, nguyên chủ không phải trẻ mồ côi, chưa từng trải qua những đoạn đường trong tâm hồn mà nàng từng đi qua.
Một lúc sau, nàng nói: “Mẫu thân, nữ nhi không có ý định vướng vào chuyện tình cảm nam nữ. Cả đời này, con muốn sống cùng mẫu thân, có được không?”
Cù thị dứt khoát trả lời: “Không được.”
Linh Phủ: “Người đừng trả lời thẳng thừng như thế, hay là người nghĩ lại chút xem?”
“Ta nghĩ gì? Có gì mà phải nghĩ? Trẻ con nói nhảm, con xem thử có cô nương nào lại muốn sống cùng mẫu thân cả đời không? Mẫu thân sinh con ra, đâu phải để nhìn con cô độc suốt đời.” Cù thị nói mà như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-lang-xuan-thieu-thuyen-truong-thieu-dao/387338/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.