Một giấc ngủ sâu, thật sâu.
Vừa mở mắt ra, Khuất Nguyên Đình đã nhìn thấy hai bàn tay đang đan xen nhau đặt trên đầu gối của mình.
Một bàn tay lớn, khớp xương rõ ràng, là của hắn; một bàn tay mềm mại, trắng trẻo, là của nàng. Đôi tay nắm c.h.ặ.t truyền nhau hơi ấm, từng chút từng chút.
Hắn bỗng nhận ra, đầu mình đang tựa lên...
Phát hiện điều này, Khuất Nguyên Đình lập tức ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía Linh Phủ.
Chỉ thấy thiếu nữ ấy, đôi mắt đen như quả nho, trong veo ánh lên ý cười dịu dàng nhìn hắn. Hắn bất giác ngẩn ngơ, rồi lại ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu.
"Ta ngủ quên rồi? Làm nàng mỏi nhừ rồi phải không?"
Linh Phủ mỉm cười, lắc đầu.
Thân hình hơn trăm cân của hắn, đè lên vai nàng suốt một lúc lâu, nói không nặng, không mỏi, quả là không đúng. Nhưng đổi lại sự yên giấc của hắn, nàng lại thấy đáng giá.
Khuất Nguyên Đình đưa tay, khẽ xoa nhẹ bờ vai mềm mại mà mình đã dựa vào suốt nửa ngày, lòng đầy hối tiếc, sớm biết vậy, hắn đã không cố gắng quá sức. Cuối cùng lại để nàng phải chịu khổ như thế này.
"Lần sau nếu ta như vậy, nàng cứ đẩy thẳng ta ra."
Linh Phủ cong môi cười, không đáp lời. Hắn còn tưởng rằng mình đã vô tình tựa vào vai nàng mà ngủ mất.
Khuất Nguyên Đình liếc nhìn bầu trời bên ngoài, giờ đã tối đen:
"Ta đã ngủ lâu như vậy..."
"Chừng hơn một canh giờ," Linh Phủ khẽ nói.
Khuất Nguyên Đình xoa mặt, đứng dậy, ngại ngùng nói:
"Tối nay không thể dùng bữa với nàng được rồi. Ta phải đi bàn việc, đừng chờ ta, e rằng sẽ rất muộn."
Linh Phủ cũng đứng dậy theo, khẽ gật đầu.
Khoác lên chiếc áo choàng dày, trước khi rời đi, hắn dừng lại, quay đầu nhìn nàng thật lâu. Cuối cùng, đưa tay ra, rất nhẹ, khẽ chạm vào gò má mịn màng của nàng, rồi mới bước đi.
Linh Phủ nhẹ nhàng bước tới bên cửa sổ, dõi theo bóng lưng của hắn khuất dần sau những lớp doanh trại, cuối cùng biến mất.
Thu ánh mắt lại, quay người, nàng liền thấy bộ giáp chỉnh tề đứng trên giá gỗ.
Không nén được, nàng bước tới trước bộ giáp ấy, ngẩn ngơ mà nhìn, nhìn mãi…
Ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua chiếc mũ giáp lạnh lẽo, sáng bóng. Trong đầu, vô thức hiện lên cảnh tượng đao kiếm loang loáng. Đôi tay nàng đột ngột khựng lại.
...
Sau quãng thời gian ngắn ngủi ấy, Khuất Nguyên Đình lại tiếp tục dẫn quân ra trận.
Nắm trong tay tấm lệnh bài mà hắn để lại, Linh Phủ quyết định rời quân doanh, tiến về thành Biện Châu.
Biện Châu là một thành trì cổ kính, lịch sử lâu đời. Được nối với Đại Vận Hà bằng sông Biện, giao thông cả đường thủy lẫn đường bộ đều vô cùng thuận tiện.
Dẫu phải đối mặt với mối đe dọa từ chiến tranh, dân cư trong thành giảm đi không ít. Nhưng những người quyết định ở lại vẫn sống đời thường, nhịp sống vẫn chậm rãi và trật tự, đúng phong thái của một đại thanh trì.
Điều này, Linh Phủ có thể thấu hiểu.
Dù huyện Sở Ấp đã ban hành công cáo chính thức, nhưng vẫn có rất nhiều dân chúng không chịu rời đi.
Lý do không ngoài hai điều: Một là không thể đi, hai là không có nơi để đi.
Ngay cả trong thời đại mà mọi phương diện đều phát triển vượt bậc trước khi nàng đến đây, với xã hội kinh tế và khoa học kỹ thuật đã thịnh vượng như thế, khi một vùng đất xảy ra chiến loạn, có được bao nhiêu người đủ khả năng, vốn liếng, và quyết đoán để từ bỏ gia nghiệp, lìa xa quê hương?
Huống chi đây là xã hội nông nghiệp cổ đại, nơi mọi thứ đều bị giới hạn bởi tự nhiên. Rời xa ruộng vườn, đối với nhiều người chẳng khác nào mất đi tất cả.
Không thể đi, vậy thì cứ sống như cũ mà sống.
Linh Phủ đi lại trong thành Biện Châu, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một tửu lâu rộng lớn.
Bước vào trong, thấy tiểu nhị đến đón tiếp, Linh Phủ liền hỏi:
“Quán này có làm các món liên quan đến vịt, ngỗng không?”
Tiểu nhị cười nói:
“Dĩ nhiên có rồi! Khách quan muốn ăn món gì? Vịt quay hay canh vịt? Ngay cả những món cầu kỳ như ngỗng, vịt nướng chậm hay dê hầm ninh nhừ, quán chúng ta đều làm được cả.”
Linh Phủ lấy ra một chiếc lá vàng đặt lên bàn.
Ngày đưa Cù thị rời khỏi huyện Sở Ấp, nàng đã đổi một phần tiền thưởng của triều đình thành lá vàng để dễ mang theo. Sau đó ủy thác cho Long Cảnh Lâu hộ tống, nàng để lại phần lớn số vàng ấy cho Cù thị.
Trước câu hỏi của tiểu nhị, Linh Phủ điềm nhiên đáp:
“Những món ấy ta không cần, ta chỉ muốn phần lông tơ còn sót lại sau khi các ngươi làm t.hịt vịt, ngỗng.”
Tiểu nhị ngơ ngác:
“Lông tơ của vịt, ngỗng sao?”
“Đúng, mỗi ngày các ngươi dùng bao nhiêu con vịt, ngỗng?”
Tiểu nhị gãi đầu:
“Cái này thì không chắc được, khách quan muốn bao nhiêu?”
“Ta cần ba cân lông tơ.”
Tiểu nhị thở dài:
“Thế thì nhiều lắm, một lúc e rằng không gom đủ được.”
Thời đó người ta chưa biết đến sản phẩm làm từ lông vũ. Sau khi g.i.ế.t mổ vịt, ngỗng, phần lông thường không được giữ lại.
Linh Phủ đẩy chiếc lá vàng tới trước:
“Ta biết chứ, nhưng ngươi chắc chắn nắm được tình hình ở các tửu lâu khác. Gom cả lông của họ lại, cho ngươi ba ngày, liệu có được không?”
Nhìn chiếc lá vàng, tiểu nhị nuốt nước bọt, đây là một giao dịch gần như không tốn vốn, lại được trả hậu hĩnh. Trong số tiền khách nhân trẻ tuổi này đưa, đã bao gồm giá trị gia tăng từ việc gom lông trong thời gian ngắn.
Tiền nhiều dễ làm việc, hắn lập tức đáp:
“Được! Trong ba ngày nhất định sẽ gom đủ cho khách!”
Rời tửu lâu, Linh Phủ lại đến một thương hành lớn, mua hai xấp lụa hảo hạng, sau đó sắm sửa lặt vặt nhiều thứ, cuối cùng thuê một chiếc xe bò chở về quân doanh.
Vào đến cổng quân doanh, nàng gặp hai vị quan mặc áo cừu, đội mũ lông chồn. Hai người nhìn nàng từ đầu đến chân, ánh mắt chứa đựng điều gì đó khó tả, vừa kiêu ngạo vừa khinh miệt.
Linh Phủ chỉ lướt qua họ bằng ánh nhìn hờ hững, không để tâm, liền chỉ dẫn phu xe nơi dỡ hàng và mang đồ vào phòng.
Phu xe dỡ xong đồ, nhận được một ít bạc, hớn hở rời đi.
Linh Phủ lúc này mới kiểm tra đống vật dụng mình vừa mua.
Điều nàng muốn làm là may cho Khuất Nguyên Đình một chiếc áo lót lông vũ cho mùa đông. Trước tiên phải làm phần vỏ áo, chờ lông vũ được gom đủ sẽ làm lớp ruột áo.
Ý nghĩ này được xác định khi nàng giúp hắn tháo bộ giáp.
Bởi vì từng món giáp đều do nàng tự tay tháo xuống, nên nàng cảm nhận được rõ ràng trọng lượng của chúng.
Thao Dang
Một chữ thôi: Nặng.
Hai chữ: Rất nặng.
Nàng ước lượng, mũ giáp, áo giáp, kiếm đeo cộng thêm áo lót bên trong, tổng cộng hơn ba, bốn mươi cân. Chỉ riêng việc mang trên người đã tiêu hao không ít thể lực, huống hồ còn phải mang theo chinh chiến khắp nơi?
Huống hồ sắp bước vào thời kỳ lạnh giá nhất của năm, “tam cửu”. Lúc đó, áo đông hắn mặc bên trong chỉ là loại làm từ tơ tằm, tuy nhẹ nhưng không đủ ấm bằng áo lông vũ.
Vì vậy, Linh Phủ muốn làm cho hắn một chiếc áo lông vũ, giảm bớt vài cân gánh nặng cũng tốt, quan trọng là giữ ấm!
Với ý nghĩ này, nàng đến phòng của Khuất Nguyên Đình, lấy một chiếc thường phục của hắn để làm kích thước.
Nhờ hơn một tháng nằm dưỡng thương, mỗi ngày đều thấy Điền bà tử và Cù thị ở bên, khâu may từng bộ y phục đông cho nàng, nàng cũng học được chút ít.
Trên đường trở về, bỗng nàng nghe thấy phía sau doanh trại có tiếng nam nhân trò chuyện.
“Lão Đan, ta thừa nhận lần này ta có phần nóng vội, nhưng ta không phục! Ngươi nói xem, Khuất Nguyên Đình dựa vào đâu mà bỗng dưng làm được Phán quan, lại còn thành Chủ soái? Trước kia hắn có chiến công gì đáng kể không? Chẳng qua chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ ở huyện Sở Ấp!”
Nghe đến đây, đôi mày thanh tú của Linh Phủ khẽ nhíu, họ đang nói về Khuất Nguyên Đình.
Chỉ nghe giọng người khác nói:
“Lão Thu, ngươi cũng đừng nghĩ mãi không thông. Không phải ra chiến trường là tốt sao? Đao kiếm không có mắt, chúng ta cứ nghe theo hắn là được.”
“Ai bảo người ta bây giờ là Chủ soái, chúng ta một kẻ là Trường sử, một kẻ là Tham quân, đến tư cách chống lại cũng không có.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.