- Người mặt quỷ... Trong khi Dương Khai khiếp sợ, sau lớp màn hồng phấn vang lên tiếng nói êm dịu dễ nhge, âm thanh như xuyên thấu tâm linh con người, tạo ra gợn sóng vô hình, làm tâm thần của Dương Khai không ổn định.
Hắn vội hít sâu một hơi, trấn áp thần hồn.
- Ngươi xưng hô bổn cung như thế... cũng không phải không được. Nữ nhân sau lớp màn nói, giọng điệu không nhanh không chậm.
- Chẳng lẽ tiền bối chính là quốc chủ Thần Du Quốc này?
Dương Khai nhíu mày.
- Không sai! Đối phương thản nhiên thừa nhận.
- Nhưng mà từ trước đến nay không ai biết bộ mặt thật của bổn cung, ngay cả Chu Điển cũng chưa thấy qua.
Dương Khai nghe vậy kinh ngạc, nhưng trong lòng nhanh chóng sinh ra dự cảm không ổn.
Lời của cô ta dù không lộ ra tin tức trọng yếu gì, nhưng làm Dương Khai có cảm giác rất xấu, giống như cô ta đang lộ ra bí mật lớn của mình, mà Dương Khai nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Dương Khai không khỏi cười gượng nói:
- Vãn bối hết sức vinh hạnh, không biết vì sao tiền bối hậu đãi như vậy?
Vừa nói, đầu óc hắn xoay chuyển nhanh chóng, nhưng không nghĩ ra điều gì.
- Bởi vì... Bổn cung nhất định phải làm vậy. Bóng người lười biếng nằm trên ghế cuối cùng ngồi dậy, cách màn che ngoắc Dương Khai:
- Ngươi qua đây!
Dương Khai nhíu mày, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh, nhàn nhạt nói:
- Vãn bối không thể từ chối?
- Ngươi có thể thử!
Dương Khai không khỏi bĩu môi, đành phải từ từ bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-luyen-dien-phong/1246208/chuong-2234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.