Mấy ngày kế tiếp, Dương Khai cũng có chút thu hoạch, bí bảo đan dược, công pháp bí thuật, không phải là ít. Nhưng thu hoạch lần này so với hành trình ở Đế Uyển, lại là một trên trời một dưới đất, nhưng cũng không làm cho Dương Khai có cảm giác sáng ngời trước mắt. Méo mó có còn hơn không.
Một ngày này, hắn thâm nhập vào trong một tòa cung điện, liên tiếp mấy ngày không thấy ra ngoài, mà những người đang giám sát hắn của Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông cũng đầu óc mơ hồ, không hiểu Dương Khai rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Trong cung điện đó, bên trong một mật thất dưới lòng đất, Dương Khai khoanh chân mà ngồi, vận chuyện công pháp, tham lam hấp thu linh khí thiên địa ở xung quanh. Mà trong gian mật thất này, linh khí nồng đậm đến nỗi mắt thường có thể nhìn thấy, hóa thành từng đạo trắng nõn như sợi tơ, quấn quanh người Dương Khai, mặc kệ hắn hít thở, từng đạo trắng nõn như sợi tơ như bị hấp dẫn, tràn vào cơ thể hắn biến mất không thấy.
Thời gian trôi qua, sợi tơ trắng nõn trong mật thất ngày càng ít đi. Linh khí tinh khiết! Dương Khai cũng không nghĩ ra, không ngờ bản thân lại có được thu hoạch này.
Nghe đồn, trên đời này có một loại linh khí thiên địa đặc biệt, không cần vận công chuyển hóa, mà trực tiếp bị võ giả hấp thu, càng tăng cưởng tu vi cảnh giới và thực lực bản thân cho võ giả Đâu chính là linh khí tinh thuần, đối với bất kì võ giả nào nó có tác dụng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-luyen-dien-phong/1247379/chuong-1496.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.