Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Nhiếp Tòng lảo đảo lùi về sau, máu tuôn ào ra từ vết thương như suối Đám đông cũng nháo nhào lên, như không ngờ được sẽ có chuyện thế này xảy ra Cú đấm đó của Dương Khai tuy không có sát ý, chỉ hòng cảnh cáo đối phương, không hề cố ý hạ sát thủ, cổ tay của Nhiếp Tòng bị chặt đứt là do gã thanh niên kia hạ thủ, không có chân nguyên bảo vệ, phần tay bị đứt trực tiếp phát nổ dưới sức mạnh của Dương Khai Lão chủ tiệm há hốc mồm, không dám tin nổi vào mắt mình
- Các ngươi Các ngươi dám đả thương ta? Các ngươi đáng chết! Nhiếp Tòng chợt hoàn hồn lại, tay bưng lấy cổ tay cụt, mắt trợn muốn nứt tròng, thét gầm lên với Dương Khai và gã thanh niên nọ như kẻ điên loạn Dương Khai lạnh lùng nhìn xoáy vào hắn Gã thanh niên kia thì lại u ám nói:
- Ta đã bảo rồi, ngươi mà dám thò tay ra nữa thì ta sẽ chặt đứt tay ngươi Nhiếp Tòng sững sờ, cả người và cõi lòng chợt lạnh ngắt, con ngươi run rẩy
- Ngươi còn dám tiến tới một bước, ta sẽ giết ngươi! Gã thanh niên nọ lại ném thêm một câu lạnh tanh Nhiếp Tòng biến sắc, cố chịu đựng cơn đau buốt óc, chợt gầm lên:
- Các ngươi hãy đợi đấy! Quẳng cho một câu xong, Nhiếp Tòng bay vút lên không, dọc đường máu chảy ròng ròng Mắt Dương Khai sáng rực, hắn nén ý nghĩ diệt cỏ tận gốc lại, liếc nhìn đối thủ của mình Nơi này đã rơi vào yên tĩnh, đến cây kim rơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-luyen-dien-phong/1249497/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.