Vân Ẩn Đỉnh của Dược Vương Cốc, ở giữa sườn núi, Dương Khai và Đổng Khinh Yên ở trong rừng, hai người đeo hai chiếc sọt trên lưng tìm kiếm dược liệu.
Nhiệm vụ lần này Tiêu lão giao cho cũng không khó hoàn thành, những dược liệu kia không quý kiếm cũng không khó tim, đều có ở sườn núi này.
Duy nhất là yêu cầu về tuổi tác có chút hà khắc.
Tối thiểu cũng phải là dược liệu có ba mươi năm tuổi trở lên.
Hai người trèo non lội suối cẩn thận tìm kiếm, bận rộn đến tận xế chiều mới tìm được kha khá.
- Còn thiếu một vị Thiết cốt thảo, Hương di nói Thiết cốt thảo phải hái mười gốc mới đủ.
Đổng Khinh Yên đếm trên đầu ngón tay:
- Biểu ca à, chúng ta chưa tim được cây nào đâu.
Dương Khai nhìn xa bốn phía nói:
- Vân Ẩn Đinh sợ là không có loại cỏ này, chúng ta đi nơi khác tìm.
Đổng Khinh yên đảo hai tròng mắt cười cười:
- Ngươi nói là Đan Thánh Đỉnh?
Dương Khai trừng mắt nhìn nàng.
Đổng Khinh Yên ngầm hiểu, hai người họ cùng đi về phía Đan Thánh Đỉnh.
Đan Thánh Đinh là cấm địa của Dược Vương Cốc, từ đỉnh núi đi xuống ba trăm trượng, các đệ tử bình thường không thể tiếp cận, nhưng ba trăm trượng phía dưới cũng có thể tùy ý đi vào.
Hai người mục đích rõ ràng thẳng hướng Đan Thánh Đỉnh.
- Chúng ta chia ra tìm.
Dương Khai nhẹ ho một tiếng nói.
-ừ.
Đổng Khinh Yên cười nhẹ gật đầu, nàng tự biết Dương Khai muốn làm gì nhưng cũng không nói ra mà chỉ dặn dò:
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-luyen-dien-phong/1250514/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.