- Khốn kiếp, ta giết ngươi! Mộc Vô giận dữ gầm lên, sắc mặt dữ tợn, thánh nguyên tuôn trào, lĩnh vực Hư Vương Cảnh trào ra, bao phủ Dương Khai, đồng thời hóa thành ánh sáng giáng xuống đầu Dương Khai.
Người Thiên Mạc Phủ có tu vi gì, hắn tự nhiên biết rõ, mặc kệ thế nào con trai của mình cũng không thể bị bọn họ đánh chết, khả năng duy nhất là bị tiểu tử này trấn áp, cho nên mới trúng độc thủ.
Thù giết con, không đội trời chung! Mặc dù Mộc Vô kiêng kỵ thực lực của Dương Khai, nhưng lúc này làm sao nhịn được?
Hai tay đẩy ra, lực lượng bành trướng hóa thành thập tự trảm, như trời long đất lở đè xuống Dương Khai, muốn chém hắn làm hai nửa.
- Chỉ có cỡ này? Dương Khai bĩu môi, toát ra thần sắc khinh thường.
Mộc Vô vừa ra tay, hắn liền nhìn ra được, dù cũng là Hư Vương nhất tầng cảnh, nhưng chiến lực chân chính thì kém cỏi hơn bất cứ Hư Vương Cảnh nào mà Dương Khai từng gặp.
Chênh lệch chủ yếu nằm ở trình độ ngưng luyện thánh nguyên, cùng với uy năng Vực tràng.
Ngẫm lại cũng không kỳ quái, võ giả Phệ Linh Tông tăng lên thực lực chủ yếu dựa vào luyện hóa cắn nuốt Phệ Linh Tinh, đây là đường tắt, nhưng tu luyện võ đạo nào có đường tắt gì? Nhanh chóng tăng lên tu vi, trả giá là căn cơ không vững.
Võ giả Phệ Linh Tông, có lẽ dựa vào Phệ Linh Tinh tu luyện đến Hư Vương lưỡng tầng cảnh, thậm chí tam tầng cảnh, nhưng sức chiến đấu chân thật của bọn họ tuyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-luyen-dien-phong/227239/chuong-1824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.