Bảo hộ Có lẽ nghe được tiếng hộ của Dương Khai, một khuôn mặt già nua xuất hiện trên thân cây trước Dương Khai, mỉm cười nói:
– Vu Ngưu, lại gặp mặt.
– Đúng thế, lại gặp mặt, không ngờ gặp lại ở chỗ này. Dương Khai lau đi vết máu trên mặt.
Khuôn mặt già nua ôn hòa nói:
– Quả nhiên ta không nhìn nhầm, người trưởng thành rất nhanh, tương lai sẽ là thiên hạ của ngươi.
Dương Khai lắc đầu, không có ý kiến với chuyện này, tò mò hỏi:
– Tiền bối ngài không phải ở Sương Tuyết Thanh sao? Đây là phân thân của ngài? 2
O / – Phần thân? Không không không, đây không phải phân thân, đây chính là ta.
Dương Khai nghiêm mặt, lập tức ý thức được: S – Tiền bối ngài muốn xả thân vì mọi người?
Thanh cười sang sảng:
– Giới đạo quá mức huyền ảo, muốn phong tỏa nó chỉ có một cách. Ta sống đủ lâu, chứng kiến hai lần Ma tộc xâm lấn, lần trước ta còn chưa đủ sức, lần này ta muốn dốc sức mình, nhiều năm qua, ta cũng được Man tộc chiếu cổ không ít.
– Có lẽ còn cách nào khác. Dương Khai nhíu mày.
nhíu mày.
O
NHU
Khuôn mặt trên cây khô lung lay, giống như lắc đầu: – Ta rời khỏi Sương Tuyết Thành, đã không thể trở về được nữa.
Lúc này Dương Khai hiểu được rất nhiều chuyện, Trường Thanh Thần Thụ bảo hộ Sương Tuyết Thành mấy chục ngàn năm, tới giờ cũngchưa từng rời đi, không phải không muốn, mà là không thể, giữa hắn và mảnh đất đó có liên hệt chặt chẽ.
Nhưng lần này vì phong tỏa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-luyen-dien-phong/632245/chuong-2892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.