– Không được, tuyệt đối không được! Trong nhà gỗ, thôn trưởng như bị kích thích, lắc đầunguầy nguậy, vô cùng đau lòng nhìn Dương Khai: – A Ngưu, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?Dương Khai thở dài: – Ta chỉ là ra ngoài lịch lãm một trận, đầu xuân sẽ trở lại.Thôn trưởng nói: – Giờ này giá rét đã tới, tuyết lớn cô lập, cho dù ngươi là Vu Đồ thượngphẩm… Hả, ngươi ngươi ngươi… lúc nào ngươi trở thành Vu Sĩ? Vừa rồi Dương Khai đến đây, thôn trưởng không nhìn kỹ càng, bây giờ vừa nhìn liền cảkinh, A Ngưu trở thành Vu Sĩ từ bao giờ! Cũng không phải nói thôn trưởng có năng lực nhậnra Vu Sĩ, mà là ánh mắt của lão rất sáng suốt, khí tức trên người Dương Khai, tuyệt đốikhông phải của Vu Đồ.Làm sao lại thế này! Nửa tháng trước A Ngưu mới được Man Thần chiếu cố, mở ra lựclượng của Vu, trong một đêm đột phá đến Vu Đồ thượng phẩm đã đủ làm người ta chấnđộng, không ngờ tới hôm nay đã thành Vu Sĩ! Đó là cảnh giới mà cả đời lão ngóng trông!Dương Khai mỉm cười: – Thôn trưởng, ngài cảm thấy Vu Sĩ như ta chẳng lẽ ra ngoài còn không có sức tự vệ sao?Thôn trưởng nói: – Cho dù ngươi đã là Vu Sĩ, nhưng ngươi biết mấy loại Vu thuật? Vu thuật ngươi nắm giữ đều là ta truyền thụ…Còn chưa hết lời, thôn trưởng liền há to miệng, sững sờ nhìn trước mặt Dương Khai nổi lêncái khiên Vu thuật, cộng thêm Hỏa Cầu Thuật trong bàn tay. 
Thôn trưởng há miệng, lại pháthiện lão không tìm được lý do gì ngăn cản A Ngưu đi mạo 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-luyen-dien-phong/632364/chuong-2812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.