Tuy rằng tôi không có cơ sở thuyết phục để tức giận, nhưng sự tức giận bất lực cũng là một loại thái độ, tôi thừa nhận tầm nhìn của tôi còn hạn hẹp. Bằng không sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ảo não hồi lâu.
Sau khi nghĩ kỹ lại, người nọ yêu đương với ai nói đến cùng đều không liên quan đến tôi, nếu tôi tức giận càng thể hiện tôi là người vô cớ gây rối.
Nhiều năm qua, trong lòng tôi vẫn âm thầm phân biệt cao thấp, không cho phép bản thân thừa nhận những cảm xúc hỉ nộ ái ố dành cho Tống Dữ Miên chỉ là một vở kịch một vai không đáng nhắc tới. Vì vậy, tôi cố gắng tìm kiếm lý do khiến tôi tức giận, cuối cùng, công sức cũng được đền đáp. Tôi đã tìm ra một lý do miễn cưỡng - cậu ấy không lịch sự.
Đúng vậy, cậu ấy quá bất lịch sự! Nói không để ý đến người ta liền không để ý, lúc ra về, cả một câu hẹn gặp lại cũng không có!
Nên lý do giận không hề liên quan đến việc cậu ấy về cùng Tô Kiến Trạch. Hừ.
Thường Nhạc, mày nhiệt tình sai chổ, mày không biết nhìn người, mày,...
"Cậu cũng quá thảm đi!" Đầu bên kia điện thoại Lê Sướng nghe chuyện tôi tự vả mặt cưỡi ngã nghiêng, "Cậu ấy nói cậu muốn cho thì cho, cậu liều cho thật, trong đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"
Đầu tôi đang nghĩ nên mua gì để đánh cậu thích hợp nhất.
"Vẫn là cậu hiểu nhiều." Tôi cố nén lại sự mỉa mai trong giọng nói và đáp lời. Lại một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-mien-du-vong/748586/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.