Thường Hỉ cái gì cũng không biết, còn tưởng rằng chính mình đã thúc đẩy được một tình bạn đẹp, tiếp tục vui vẻ làm hoa hoa bướm bướm chơi đùa. Phía bên kia, cả trai lẫn gán xin WeChat của Tống Dữ Miên nối liền không dứt, tính tình Tống Dữ Miên vô cùng tốt, ai muốn đều cho, tôi ở bên cạnh nội tâm bất an, thừa lúc Tống Dữ Miên bận rộng xã giao, tôi nơi này không ai chú ý liền tự mình hiểu lấy mà đi về trước.
Giữa tháng mười, phương nam còn chưa chuyển lạnh, về đến ký túc xá bất quá mới 9 giờ rưỡi. Bước vào cũng chỉ có Diệp Mẫn Mẫn ở giường đối diện ở trong phòng, Mẫn Mẫn là người Phúc Kiến, nói chuyện mang theo một ít giọng đặc trưng của người Đài Loan, hơn nữa dáng người nhỏ xinh, cho người khác thấy cảm giác rất muốn che chở.
Mẫn Mẫn đang đắp mặt nạ, quay mặt liếc mắt nhìn tôi một cái, lại nhìn nhìn thời gian trên di động, hỏi: " Cậu không phải nói tham gia buổi gặp mặt kết bạn sao, thế nào mà về sớm như vậy?" Tôi tỏ vẻ buổi hội mặt phi thường không thú vị, cậu ấy cũng không hỏi nhiều, quay người tiếp tục chơi di động. Tôi không có việc gì làm, liền nhanh chóng rửa mặt tiến vào ổ chăn chuẩn bị lên mạng lướt tin. Thời điểm di động sáng lên tôi mới thấy được tin nhắn hơn mười phút trước của Tống Dữ Miên gửi đến, ngắn gọn hỏi, 'Về rồi sao?' Cũng mất công nàng từ nơi bao người náo nhiệt vây quanh, tốn thời gian chú ý đến tôi đã rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-mien-du-vong/748596/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.