Gian phòng của Hồng ma ma là một tòa tiểu viện độc lập, có hai người hộ viện gác, Vũ Tuyết Cơ thay quần dài sạch sẽ màu rám nắng rồi vội vã chạy tới.
Hồng ma ma đang ngồi ở trong sương phòng của mình chờ nàng, trong tay là chén trà hoa lan bạch sắc hợp với biểu hiện trấn định của nàng.
“Hồng ma ma, Cơ nhi tới.” Vũ Tuyết Cơ thanh âm thanh thúy vang lên ở ngoài cửa đem Hồng ma ma đang chìm đắm trong hồi tưởng giật mình tỉnh giấc.
“Vào đi.” Thản nhiên một tiếng, Cơ nhi vội vã bước nhanh đi vào.
“Ngồi đi.” Hồng ma ma phân phó Cơ nhi ngồi xuống, sau đó còn ra vẻ muốn giúp nàng châm chén trà, đối Lâm Tiểu Tuyết mà nói thì rất bình thường nhưng đối với Vũ Tuyết Cơ mà nói thì quả thật là thụ sủng nhược kinh*.
* Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
“Cảm ơn ma ma” Vũ Tuyết Cơ trang nhã thoải mái tiếp nhận chén trà tinh xảo khéo léo.
“Cơ nhi, ngươi thay đổi.” Hồng ma ma ngồi xuống, một đôi con mắt khôn khéo nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Vũ Tuyết Cơ.
“Người luôn luôn phải thay đổi, hơn nữa liên quan đến thời gian tới của chính mình, ma ma ngươi nói xem có đúng không?” Cơ nhi hướng về khuôn mặt mỉm cười được bảo dưỡng thoả đáng của Hồng ma ma.
“Ha hả, không sai, nói đi, ngươi muốn ma ma ta bồi dưỡng ngươi thế nào” Hồng ma ma tán thưởng mà nhìn nàng, tuy rằng trong lòng bà đối với nguyên bản tiểu cô nương nhu nhược mà trong thoáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-nuong-thap-phu/1439951/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.