"Chính là chỗ này, bên đây có một cái bậc thang, cẩn thận." Đông Vĩnh Nguyên dẫn gia đình dì nhỏ đi tới phòng làm việc.
Chiều hôm nay anh ta đến sân bay đón dượng và dì nhỏ về nhà mình, sau đó ngay lập tức bàn chuyện thời gian thi pháp với Vu Miểu Miểu. Thi triển bí thuật của Vu tộc không cần chuẩn bị sân riêng, Vu Miểu Miểu lười tìm chỗ nên kêu Đông Vĩnh Nguyên sau khi tan làm thì trực tiếp đem người đến phòng làm việc.
Đông Vĩnh Nguyên giúp Tang Thiên đỡ xe lăn của dì nhỏ lên, ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua dì nhỏ gầy yếu đang hôn mê trên xe lăn, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Hèn gì em họ và dượng vừa nghe đến chuyện có cách chữa trị cho dì nhỏ thì rất kích động, mới nửa năm không gặp mà thân thể của dì nhỏ đã suy yếu đến nỗi không đứng dậy được.
Tang Thiên vừa đến khu công viên đã cảm giác được một cỗ âm tà rất lớn, hiện tại đứng ngay trước cửa phòng làm việc, linh lực trong thân thể ngay lập tức bị cỗ khí âm tà kia kích thích đến run rẩy. Đây cũng là sức mạnh của Mộng Yểm sao? Trách không được hiệp hội đều muốn khống chế Mộng Yểm, còn chưa thức tỉnh mà khí âm tà đã dày đặc như này, nếu thực sự thức tỉnh thì mức độ nguy hiểm còn lớn hơn.
Ông quay đầu nhìn phản ứng của con mình và Đông Vĩnh Nguyên, Tang Văn Hạo hình như cũng cảm nhận được khí âm tà này, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu lại, Đông Vĩnh Nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-su/868536/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.