Phòng ngủ vẫn y như ngày hôm qua, rèm che nắng vẫn kéo kín, khiến thời gian như lùi lại 3 tiếng.
Lư San kéo Trần Nhất Thiên đến bên giường, đứng đối diện nhau, từ từ cởi qu@n jean của anh.
Trần Nhất Thiên đã hơi bình tĩnh lại, anh tập trung nhìn vào động tác của tay Lư San.
Hành động kéo khóa kéo gặp phải sự cản trở, nhưng chị ta khéo léo né tránh.
Thứ đó thoát khỏi sự trói buộc của lớp quần thứ hai, càng thêm kiêu ngạo.
Trần Nhất Thiên nhìn chằm chằm, gân trán chằng chịt, mắt đỏ lòng lòng, không nhúc nhích.
Lư San nhìn anh, ánh mắt chứa nụ cười và khiêu khích, dùng một tay luồn vào, từ dưới lên trên vuốt một cái, Trần Nhất Thiên bỗng dưng cúi người.
Món khai vị kết thúc, chuyển vào chủ đề chính.
Trần Nhất Thiên lần thứ hai ngã vào chiếc giường này.
Chiếc giường này giống như một hố đen mềm mại, là những đám mây trắng trải thẳng từ tầng bình lưu xuống mặt đất.
Rơi vào năm dặm mây mù, chắc chắn là cảm giác này.
Anh để cho mình ngã xuống, cho đến khi Lư San leo lên.
Chiếc váy lụa màu đỏ thẫm đã không còn hình dạng gì, rất nhăn, cổ áo cũng bị xé rách.
Chị ta cỡi lên, hai tay chống lên ngực Trần Nhất Thiên, tìm kiếm vị trí.
Vấn đề về góc độ, chị ta điều chỉnh mấy lần, mới làm cho nơi đó tiếp xúc với nhau.
Chỉ một tiếp xúc này, Trần Nhất Thiên như đã nhìn thấy một thế giới mới.
Lư San không mặc qu@n lót, chị ta đã ý loạn tình m3, hai má ửng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-tru-phong-hach-nga-nhat-khieu/741776/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.