Bên trong một phiến Hư Vô nào đó của không gian phong ấn, cơ hồ Mộ Hàn còn đang đồng thời điều động ba loại lực lượng trình độ cao nhất bên trong Tâm Cung thì Cơ Vân Thiền vừa mới vào cũng đã ngồi xuống. Trên khuôn mặt thanh tú quyến rũ hiện lên một nụ cười gằn lạnh lùng khắc nghiệt. Sau đó, hữu chưởng xinh đẹp tuyệt trần Như Ngọc liền xòe ra ở trước người.
- Vèo!
Trong tiếng xé gió rất nhỏ, một điểm sáng đỏ bắn nhanh ra từ mi tâm Cơ Vân Thiền. Nó bay xuống đỗ trên hữu chưởng trắng nõn. Đó đúng là một mặt gương to bằng bàn tay.
Mặt gương không biết được chế tạo từ vật gì, mà lại phô ra sự đỏ tươi sáng bóng.
- 'Phù Ảnh Bảo Kính' có được từ Đại Hạc Thiên Vực . Vốn lại dung nhập vào khí tức của ngươi mà Tông chủ đã thu được khi ngươi tỷ thí, là có thể luyện chế ra 'Phù ảnh Khôi lỗi ( con rối') . . . Lấy ''Phù ảnh Khôi lỗi ' để chỉ dẫn phương hướng, ta muốn nhìn ngươi có thể chạy đến chỗ nào! Mộ Hàn, lần này ngươi khó tránh được tai nạn!
Đang khe khẽ nói, tả chưởng của Cơ Vân Thiền bỗng đột ngột xuất ra một đám khí tức trắng đục mờ mờ ảo ảo.
Ngọc chưởng khẽ nhúc nhích, đoàn khí tức trắng dục kia lập tức trôi dạt về hướng Phù Ảnh Bảo Kính. Trong giây lát đụng chạm đến gương, liền nhanh chóng dung nhập chìm vào đó. Cơ Vân Thiền thu thập tâm thần, mắt nhung nhắm hờ. Đôi tay ôm lấy Phù Ảnh Bảo Kính vào trong lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vu-vuong/621374/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.