Tô Ngọc Tình cười cười, ko nói gì nữa.
“Chú Đông, đi thôi.”
“Được.”
Tài xế trả lời, sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Mặc, biểu cảm này rõ ràng là vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Chàng trai trẻ, rất giỏi! còn trẻ tuổi mà đã được ăn bám.
Diệp Mặc có thể hiểu được ý của hắn.
Ai ăn bám?
Hắn lẩm bẩm một câu, sau đó đưa mắt nhìn về phía hai đứa bé.
“Tôi có thể ôm một chút ko?” Hắn hơi căng thẳng.
Tô Ngọc Tình gật đầu, ôm lấy bé trai rồi cẩn thẩn đưa cho hắn.
Trong nháy mắt Diệp Mặc tiếp xúc với đứa bé thì kích động đến mức run rẩy.
Đứa bé nằm trong ngực cũng ko sợ người lạ, chỉ mở to đôi mắt đen nhánh nhìn hắn tò mò.
Diệp Mặc nở nụ cười, hắn nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của đứa bé lập tức cảm thấy mình sắp tan chảy.
“Bé tên là Nặc Nặc đúng ko?”
“Ừm! Tô Nhất Nặc!”
Tô Ngọc Tình nói xong lại ôm bé gái đưa cho hắn: “Còn đây là Tô Tĩnh.”
Diệp Mặc đón nhận bé gái, khóe miệng vểnh lên cao hơn.
Hắn cũng ko để ý đến việc bọn nhỏ ko theo họ mình, dù gì thì nàng cũng sinh con một mình, hắn cũng chưa từng chăm sóc nàng.
“Nặc Nặc ngoan!”
“Tĩnh Tĩnh thật dễ thương, nhất định lớn lên sẽ là cô gái xinh đẹp.”
Hắn nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, cười ko ngậm được miệng.
[ Đinh! Mở ra nhiệm vụ: chỉ cần ký chủ chơi với hai đứa bé một giờ, sẽ nhận được một phần quà ngẫu nhiên.]
Đúng lúc này, âm thanh của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vua-bi-tu-hon-sieu-cap-thien-hau-mang-em-be-den-chan-cua/229792/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.