“Để tôi rửa cho.”
Trong phòng bếp, dì Vân giành lấy cái bát trong tay Diệp Mặc.
“Không sao đâu, để cháu rửa cho.” Diệp Mặc lại giành lại.
Hắn cảm thấy ngồi ko một chỗ hơi xấu hổ, nên tìm chút việc nhà để làm.
“Chàng trai trẻ ko chỉ lớn lên đẹp trai mà còn biết làm cả việc nhà nữa.” Dì Vân liên tục khen ngợi.
Ngay từ đầu, nàng rất có ý kiến với cha của hai đứa bé, cảm thấy đây là một tên sở khanh khốn nạn mới để cho Tô tiểu thư một mình sinh con. Sau đó mới nghe Tô tiểu thư kể rằng cha của bọn nhỏ haofn toàn ko biết sự tồn tại của chúng, lúc này nàng mới thay đổi suy nghĩ.
Hôm nay gặp mặt lại thay đổi ko ít.
Chàng trai này đẹp trai ko kém những ngôi sao thần tượng kia mà còn rất hiền lành.
Khó trách ngôi sao lớn như Tô tiểu thư cũng yêu thích hắn.
Khi hắn rửa bát, thu dọn xong thì Tô Ngọc Tình cũng cho bọn nhỏ ăn xong.
Diệp Mặc nhận lấy hai đứa bé, mỗi tay ôm một đứa bé.
“Dì Vân, dì chuẩn bị mấy thứ cho bọn nhỏ đi tắm đi.”
Tô Ngọc Tình ngồi xuống nghỉ ngơi một chút rồi lại bắt đầu bận rộn.
Nàng bắt đầu lấy ra chậu tắm, mở nước, chuẩn bị khăn mặt và một số đồ dùng khi tắm của trẻ sơ sinh.
“Để tôi làm cho.” Diệp Mặc vội vàng đứng lên.
“Anh biết làm à?” Tô Ngọc Tình hơi giật mình.
“Tôi có thể học mà, sau này cũng cần phải tắm cho bọn nhỏ mà.” Diệp Mặc cười nói.
Tô Ngọc Tình hơi do dự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vua-bi-tu-hon-sieu-cap-thien-hau-mang-em-be-den-chan-cua/229802/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.