Sau khi kinh qua đủ mọi trải nghiệm với Vu Nhiên, Sở Miên cuối cùng cũng tích lũy đủ kinh nghiệm, đưa ra kết luận – bản thân không thể ôm chờ mong Vu Nhiên sẽ có tư duy đúng hướng. Nếu nhấn mạnh với Vu Nhiên phải kín đáo, vậy kết quả chắc chắn sẽ hoàn toàn ngược lại, Vu Nhiên không chiêu cáo thiên hạ thì hắn đã nên mang ơn đội nghĩa.
Cho nên, Sở Miên không chỉ bực bội Vu Nhiên nói không lựa lời, mà càng ảo não bản thân suy xét không đủ chu toàn.
Vu Nhiên nhìn chằm chằm phần ửng đỏ chưa tiêu trên mặt Sở Miên, trong lòng còn lo lắng tình trạng làn da của hắn, muốn tìm nữ sinh gần đó mượn một bao khăn ướt lau giúp. Độ ấm trên mặt Sở Miên cuối cùng cũng lạnh xuống một chút, nhưng hắn không phản ứng lại Vu Nhiên, chuyên tâm nghe giảng viết bài.
Bởi vì Sở Miên đã hạ mệnh lệnh câm miệng, Vu Nhiên ngoan ngoãn nhẫn nhịn ý định mở miệng nói chuyện, sửa thành dùng giấy nói chuyện với hắn. Sở Miên còn giận dỗi vì chuyện vừa rồi, chỉ xem không trả lời. Vu Nhiên vì dỗ hắn mà lên mạng tìm khuôn mẫu xin lỗi, phát huy đầy đủ tài hoa của mình, lưu loát viết một tờ giấy tràn ngập chân tình.
Cậu còn trịnh trọng xếp thành hình vuông, đặt lên bàn Sở Miên.
Sở Miên buông bút, mở nó ra, câu đầu tiên đập vào mắt chính là: "Gửi Sở Miên: Tớ cảm thấy cậu nên xem lại mình, suốt ngày nổi giận, tớ thấy cậu chính là thiếu đánh."
Sở Miên liếc Vu Nhiên một cái, nhẫn nhịn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vua-cham-la-chay/887988/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.