Lục Gia Xuyên và Chúc Dĩ Lâm tổ chức một hôn lễ giản dị, không công khai quá nhiều tin tức, nhưng lại khoe nhẫn cưới và bánh kem.
Weibo là do Lục Gia Xuyên đăng, kèm theo ba bức hình, một bức thảm đỏ lễ đài, một bức bánh kem sinh nhật, một bức là ảnh tự sướng của hắn, cùng với một bàn tay lọt vào ống kính của Chúc Dĩ Lâm. Ngón áp út của bọn họ kề sát nhau, show ân ái ngọt ngào.
Cuộc đời viên mãn như vậy, không còn khuyết điểm nào đáng nhắc đến nữa.
Nhưng lòng Chúc Dĩ Lâm vẫn canh cánh một chuyện, chưa nghĩ ra nên nói với Lục Gia Xuyên ra sao.
Là lá di thư kia.
Sau lúc đó, Chúc Dĩ Lâm đã đọc hết ba trang đầy chữ kia.
Câu từ phía sau còn tuyệt vọng hơn, chỉ có người không còn vướng bận gì với thế giới này, hoặc sống quá đau khổ đến mức vượt qua nỗi sợ cái chết mới có thể muốn tự tử. Vế đầu tiên, Chúc Dĩ Lâm đã từng trải nghiệm, anh từng diễn nhân vật như vậy, ví dụ như Thịnh Vô Phong của [Hồng Y].
Thịnh Vô Phong sở hữu tiền tài vô tận và nỗi tịch mịch vô biên. Y không có nhược điểm, không phải kiêng dè, vậy nên phóng túng không bị bó buộc, chuyện gì cũng dám làm.
Nhưng “nhược điểm” là xiềng xích trói buộc giữa một người với thế giới này. Một người không đặt thứ gì trong lòng, y không quan tâm bất cứ điều gì, không biết đau, không biết căng thẳng, không có dục vọng, vậy y sẽ vì điều gì mà vui vẻ đây?
Không vì gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vua-hinh-tuong/869706/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.