Edit: Cynlia
925 chữ
Mộ Lam mua cho Mạnh Nhuế hai hộp bánh trăng khuyết [1] nho nhỏ, ngồi đối diện nhìn cô ăn ngon lành. Kể cả khi ăn, cô vẫn giữ dáng vẻ vô cùng tao nhã.
[1]: hình minh họa:
Mạnh Nhuế cầm miếng bánh trăng khuyết cuối cùng lên: “Miếng cuối rồi.”
Mộ Lam: “Ừ.”
Cô hỏi: “Anh không ăn sao?”
Nhìn miếng bánh nhỏ trên tay Mạnh Nhuế, anh bỗng đề cập tới một chuyện không liên quan: “Ảo ảnh Mặt Trăng là hiện tượng Mặt Trăng ở gần đường chân trời trông to hơn so với khi ở trên cao dưới tác động của các vật tham chiếu hoặc yếu tố tâm lý. Trên thực tế thì kích thước của Mặt Trăng trong hai trường hợp này không hề không thay đổi.”
Mạnh Nhuế chậm rãi cụp mắt nhìn miếng bánh trăng khuyết trong tay. Lần trước cô bàn chuyện hiệu ứng với anh, lần này anh lại giảng chuyện ảo ảnh với cô.
Giọng Mộ Lam vang lên đều đều: “Một nhà vũ trụ học từng đề xuất một thuyết gọi là ‘thuyết lý luận vật thể trực quan’, cho rằng não bộ đánh giá khoảng cách và kích thước của một vật thể bằng cách tập trung nhìn vào vật đó.”
“Đêm đó, em cố tình đứng bên cửa sổ vì muốn anh nhìn thấy hình ảnh Mặt Trăng lớn nhất dưới tác động của ảo ảnh thị giác, khiến anh quên mất rằng nơi chúng ta đang đứng vẫn có vật tham chiếu. Chính mấy cái cây xung quanh đã giúp em nảy ra ý tưởng này. Mục đích của em là khiến cho anh lầm tưởng rằng lúc đó trời đã sắp sáng.”
Giải thích thêm (nhấn vào để xem):
“Vì sao phải khiến anh gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vua-kip/1663600/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.