Editor: Yuu
“Mẹ anh vẫn luôn mang máy trợ thính, bởi vì bà mắc bệnh Meniere.”
Tuy Phó Cảnh Tri tỏ ra vô cùng bình thản, nhưng Kiều An vẫn có thể nhận thấy được sự khẩn trương cùng bất lực trong câu nói của anh.
Cô yên lặng đem từ “Meniere” nhẩm đi nhẩm lại mấy lần trong đầu, nhưng cô vẫn chưa hiểu được đó là bệnh gì.
Phó Cảnh Tri lấy điện thoại ra, mở giao diện Baidu đã sớm được đăng nhập, đưa cho Kiều An: “Em xem đi.”
Kiều An tiếp nhận điện thoại. Sau đó, xe liền được khởi động, cô cẩn thận đọc phần giải thích trên Baidu, nhất thời nghẹn lại.
Choáng váng, ù tai, mất thính lực, di truyền…
Lỗ tai ong lên một tiếng, dường như có cái gì đó đang nổ tung, muốn ngăn cũng không thể ngăn lại được.
“Phó lão sư.” Một lúc lâu sau, Kiều An mới gọi anh.
Phó Cảnh Tri nắm chặt tay lái, dường như dùng sức quá mức, gân xanh trên tay có thể nhìn thấy rõ.
Kiều An chần chừ chớp mắt một cái, sau đó mỉm cười: “Phó lão sư, anh có gì muốn nói với em sao?”
“Ừ.”
Rồi sau đó, cô nghe được giọng nói của Phó Cảnh Tri, vẫn bình tĩnh như cũ, giống như là đang kể về câu chuyện của người khác vậy.
Anh nói: “Bà ngoại anh cũng bị Meniere, hầu hết thời gian bà đều đeo máy trợ thính.”
Anh nói: “Mẹ anh cũng thế, chỉ là thời gian phát bệnh của mẹ sớm hơn rất nhiều. Lần đầu tiên mẹ anh phát hiện ra bệnh là năm mẹ anh 16 tuổi, năm 17 làm giải phẫu lần đầu tiên.”
Kiều An kinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vua-van-co-chut-ngot/2422168/chuong-43.html