Tan làm, Giang Trì Cảnh và Lạc Hải lái xe đến một nhà hàng underground mới mở trong thành phố. Hai người đợi trong phòng cả nửa tiếng đồng hồ, ngay lúc Giang Trì Cảnh bắt đầu thấy hết kiên nhẫn thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc âu phục, đi giày da bước vào.
“Xin lỗi, vướng công việc nên đến trễ chút.” Người đàn ông kéo ghé ra ngồi xuống, đặt chiếc chìa khóa xe hơi cao cấp lên bàn.
“Hiểu hiểu.” Lạc Hải vội xoa dịu tình thế, “Làm luật sư ai mà chả bận.”
Giang Trì Cảnh nở một nụ cười xã giao, ra vẻ dối lòng rằng anh không để tâm lắm.
Lạc Hải giới thiệu đôi bên với nhau. Người đàn ông tên Trương Phàm, là đối tác cấp cao của một công ty luật nổi tiếng, tuổi ngoài 30. Anh ta và Lạc Hải quen nhau khi cùng tham gia câu lạc bộ câu cá, do cùng làm công việc liên quan đến tội phạm nên cũng nói chuyện khá hợp rơ.
“Nhìn không ra cảnh sát Giang lại đi làm ở nhà tù cơ đấy.”
Trương Phàm quả là người khéo ăn khéo nói, hắn chuyển chủ đề qua Giang Trì Cảnh một cách rất tự nhiên. Tuy chẳng mấy hứng thú với buổi xem mắt hôm nay, nhưng nói đi nói lại thì Giang Trì Cảnh cũng là một người trưởng thành biết trước biết sau. Vậy nên trong những trường hợp cần xã giao, anh vẫn biết cư xử thế nào cho lịch sự.
“So với mấy quản giáo khác thì công việc của tôi không tiếp xúc nhiều với phạm nhân lắm.”
“Cậu có gặp phạm nhân nào lì lợm quá chưa?”
“Có chứ.”
Giang Trì Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vung-cam/2122/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.