Sau khi Trịnh Minh Dịch rời đi, Giang Trì Cảnh đến chỗ Lạc Hải để lấy ít cồn đỏ thoa lên vết thương nơi khóe miệng. Anh không có ý định che giấu vì đằng nào lát nữa đi ăn cơm cùng thì Lạc Hải cũng thấy, giấu giếm chẳng ích gì.
Nghĩ tới đây Giang Trì Cảnh chợt nhận ra, anh cứ ngỡ Trịnh Minh Dịch cắn môi mình là do bỗng dưng lên cơn, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy cái đồ chó nham hiểm này rõ là đang âm mưu tuyên bố chủ quyền.
Ban nãy lúc đến phòng y tế đổi thuốc bờ môi Giang Trì Cảnh vẫn còn nguyên vẹn, giờ lại lấm tấm thêm mấy vết máu, Lạc Hải nghĩ bằng đầu gối cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Cơ mà sự thật nghiệt ngã, có vẻ như Giang Trì Cảnh đã đánh giá Lạc Hải quá cao.
À không, phải nói là lần này Trịnh Minh Dịch đã phán đoán sai.
Lạc Hải đứng dựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực, nghiêm mặt nhìn Giang Trì Cảnh: “Trịnh Minh Dịch ăn hiếp cậu đấy hả?”
Nghe y nói thế Giang Trì Cảnh bỗng muốn cười. Khóe môi giần giật kéo theo cơn đau khiến anh phải xuýt xoa. Giang Trì Cảnh cố nhịn cười, quăng chiếc tăm bông trong tay qua một bên rồi hỏi lại: “Anh thấy chuyện đó có khả năng xảy ra không?”
Với tính nết của Giang Trì Cảnh, nếu như Trịnh Minh Dịch mà bắt nạt anh đúng như Lạc Hải nghĩ thì giờ người đang nằm một cục trong phòng y tế chính là hắn đấy.
“Thế môi cậu bị sao đấy?” Lạc Hải vẫn không nghĩ mọi chuyện sẽ đi theo chiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vung-cam/2152/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.