Trên mặt sau của một số loại đồng hồ kiểu cũ sẽ có một cái rãnh nhỏ, chỉ cần dùng móng tay là có thể mở lưng đồng hồ ra mà không cần dụng cụ chuyên nghiệp.
Lần trước Giang Trì Cảnh có thể dễ dàng mở nắp lưng đồng hồ dù đây là động tác đòi hỏi kĩ thuật cao cũng chính vì đồng hồ Lão Chung có kết cấu kiểu cũ như trên.
Anh ù ù cạc cạc đưa đồng hồ cho Trịnh Minh Dịch, sau đó trơ mắt nhìn hắn thành thạo gỡ mặt sau đồng hồ rồi móc ra một chiếc thẻ nhớ màu đen. Dây cót hẳn đã bị thẻ nhớ đè lên trong suốt một thời gian dài, Trịnh Minh Dịch vừa rút thẻ ra, linh kiện bên trong đồng hồ lập tức nhảy lung tung khiến chiếc đồng hồ đang yên đang lành bỗng mất đi chức năng đếm giờ.
Thân là chủ nhân của chiếc đồng hồ nhưng Giang Trì Cảnh cũng chẳng mảy may để tâm đến việc Trịnh Minh Dịch làm hư đồ của mình. Anh chỉ ngẩn người ra, hết nhìn chiếc đồng hồ rồi lại nhìn Trịnh Minh Dịch: “Sao cái này lại ở trong đồng hồ của em?”
“Còn sao trăng gì nữa, anh bỏ vào đấy.” Trịnh Minh Dịch nói.
“Bỏ lúc nào cơ?” Giang Trì Cảnh lập tức nghĩ đến cái hôm Trịnh Minh Dịch ghé nhà mình.
“Chuyện kể ra cũng dài lắm.” Trịnh Minh Dịch không đáp ngay mà đưa thẻ nhớ cho Vu Quang, “Trong này có một video là kế hoạch dự phòng của anh, em đăng nó lên mạng cho càng nhiều người xem càng tốt.”
“Đã hiểu ạ!” Có vẻ như Vu Quang vẫn còn muốn hóng hớt thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vung-cam/2166/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.