Có đôi khi lão Cá Chèo không hiểu tại sao cuộc đời mình lại nghiệt ngã đến vậy.
Lão cố gắng lê lết qua năm sáu ngôi nhà còn thắp đèn trong làng.
Thế nhưng nhà nào cũng đều đối xử với lão giống hệt đôi vợ chồng già ở ngôi nhà đầu tiên.
Buồn bã, tuyệt vọng lão nằm run rẩy trong cái lạnh của đêm mùa thu.
Dưới gốc cây, lắng nghe tiếng mưa rơi rả rich, trong đầu lão Cá Chèo tự nhiên vang lên một tiếng ca buồn.
Đó là một giọng ca rất trong, dài , và thăm thẳm như tiếng sóng vỗ trên sông Cả rộng lớn.
Cũng vào một ngày mưa như thế này, lão đã đưa tiễn người vợ của mình.
Nàng không nhìn mặt lão, chỉ quay lưng lại, mặt hướng ra sông và cất tiếng hát.
Tiếng hát của nàng cứ vang vọng vang vọng cho đến khi con thuyền hoa đỏ mất hút sau chân trời.
Lão Cá Chèo bỗng bật khóc.
Đây không phải lần đầu tiên lão nhận lấy sự lạnh nhạt của người đời, nhưng đây là lần đầu lão cảm thấy cô đơn nhất.
Mấy chục năm rồi, cô đơn dường như đã là sự quen thuộc cũng như sự ám ảnh với lão.
Thế nhưng việc mưu sinh khiến lão dường như quen dần với cô đơn, và chỉ lạnh lẽo những lúc đêm về.
Lão cũng cảm thấy lạc lõng, chơ vơ đấy để rồi mỗi khi ánh mặt trời bắt đầu ló lên ở phía Đông, lão lại hòa mình vào dòng người giữa chợ, lại kiếm sống lại mưu sinh, lại quên đi những cảm xúc đã nhét sâu dưới đáy lòng.
Mười năm sống vất vưởng trong chợ đã cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vung-dat-vo-hinh/2084373/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.