Xe không lái vào tiểu khu mà chỉ dừng lại ở ven đường.
Hai người xuống xe.
Đoàn Gia Hứa giãn thân người, nhẹ nhàng chuyển động cổ, đưa tay xoa xoa hai bên bả vai. Anh đi vào một tiệm thuốc gần đó, tùy ý cầm vài loại thuốc dành để xử lý vết thương trên kệ thuốc.
Tang Diên chầm chậm đi ở sau anh, dựa người vào cánh cửa chờ. Trên mặt anh ấy không mang theo cảm xúc nào, tâm trạng bấy giờ khá khó chịu, ánh mắt lạnh lùng, cộng thêm quần áo trên người đều đen từ trên xuống, nhìn qua thật sự có hơi đáng sợ.
Nhân viên bán hàng nhịn không được nhìn chằm chằm về hướng của anh ấy vài lần.
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng cầm thuốc đi đến quầy thanh toán.
Nhân viên thu ngân quét mã vạch, ngước mắt nhìn khóe môi bị rách của Đoàn Gia Hứa cùng mấy vết bầm xanh tím trên mặt Đoàn Gia Hứa. Cô ấy nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi: “Muốn tôi giúp anh báo cảnh sát không?”
Tang Diên nghe thấy rõ mồn một, ánh mắt lườm đến mang theo sự âm trầm.
Nghe cô ấy nói, Đoàn Gia Hứa hơi sửng sờ, lại muốn cười lên nhưng sợ động đến vết thương. Anh cầm điện thoại thanh toán, mềm mại nói: “Không cần, cảm ơn nhé.”
Tang Diên rời khỏi tiệm thuốc trước. Trước khi đi còn quét mắt nhìn anh, trào phúng nói: “Chút vết thương đó, còn chưa đến đồn công an thì đoán chừng cũng khép lại rồi.”
“…” Đoàn Gia Hứa không so đo với anh ấy, chỉ chỉ tiểu khu cách đó không xa, “Bên kia.”
Hai người về lại nhà của Đoàn Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vung-trom-yeu-anh/1307790/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.