“…”
Tang Trĩ đột nhiên nhớ lại mùng hai của mùa hè năm ấy.
Cô đứng yên ở trước thang máy của lầu ba khu thương mại kia, được Phó Chính Sơ tỏ tình, sau đó Đoàn Gia Hứa cũng đột nhiên xuất hiện như thế này sau lưng bọn họ.
Cũng giống như vầy, không biết đã ngây người sau lưng cô bao lâu rồi.
Lúc đầu thốt lên ba từ đó, tâm tình Tang Trĩ quả thật có khoan khoái dễ chịu hơn hẳn, nhưng mà chửi người lại bị chính người trong cuộc nghe thấy, khiến cho cảm giác chột dạ của cô dâng lên gấp trăm ngàn lần, còn xen lẫn một chút uất ức.
Cô phủ nhận theo bản năng: “Không phải gọi anh.”
Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt ‘ừm’, dường như nghe lọt tai.
Tang Trĩ nhẹ nhàng thở hắt ra.
Đoàn Gia Hứa lại hỏi: “Vậy gọi ai?”
“…” Da đầu Tang Trĩ bắt đầu run lên từng đợt, bởi vì ban nãy có uống rượu nên lúc này đầu có hơi không thanh tỉnh, khó khăn nói: “Anh không biết đâu.”
Đoàn Gia Hứa kéo dài âm cuối ‘a’ một tiếng: “Là vậy sao.”
Tang Trĩ liền vội vã gật đầu.
“Vậy tôi cũng rất muốn làm quen với người đó đấy, xem xem người nào mà có thể đế cho bé Tiểu Tang mắng đến như vậy.” Đoàn Gia Hứa cười: “Bé Tiểu Tang nói cho tôi nghe xem?”
“…”
Đã nói là anh không biết rồi, vậy mà anh vẫn cứ hỏi.
Bây giờ phải nói ai.
Nói ai đây!!!
Sớm biết như vậy thì nói thẳng tên Tang Diên ra luôn cho rồi.
Nhưng ban nãy cô mới nói là người mà anh không quen biết xong, bây giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vung-trom-yeu-anh/1307854/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.