Chu Nghi dìu Ôn Văn trở về đến cửa homestay thì đúng lúc bị Hoa Tình nhìn thấy. Ôn Văn để ý thấy Hoa Tình đứng ở cổng sân, linh cảm phát hiện có điều không ổn, bèn giả vờ không đứng vững dựa vào Chu Nghi.
Chu Nghi vội vàng đỡ cô ta, chưa kịp đẩy ra thì nghe thấy một tiếng gọi từ phía sau.
“Anh Chu Nghi!”
Chu Nghi đẩy Ôn Văn ra, quay lại thấy Hoa Tình đứng ở cổng sân với vẻ mặt tủi thân nhìn anh, dường như đã hiểu lầm điều gì đó.
Anh vội vàng buông tay, vừa định bước về phía Hoa Tình thì Ôn Văn đột ngột ngã xuống đất, nắm lấy tay anh.
“Á! Chu Nghi!”
Chu Nghi quay lại nhìn, thấy rau củ quả vừa hái rơi xuống đất, còn bị dập nát.
Chu Nghi bất lực đỡ Ôn Văn dậy, cho cô ngồi ở ghế xích đu bên cạnh.
“Trời ơi, đầu gối bị trầy rồi! Chu Nghi, chỗ anh có thuốc không? Giúp em một chút được không?”
“Tô Cẩm!”
Tô Cẩm nghe thấy tiếng gọi vội vàng chạy ra, thấy Chu Nghi đang nhặt rau củ quả rơi trên đất, kinh ngạc nhìn Ôn Văn một cái, rồi cúi xuống nhặt giúp.
“Chút nữa cậu bảo Tiểu Trương lái xe đưa cô ấy đi bệnh viện, nhờ chị Phạm chuẩn bị bữa tối cho cô ấy.”
“Được.”
“Ôi, Chu Nghi, anh đi đâu vậy?”
Chu Nghi làm như không nghe thấy, nhanh chóng chạy về phía sân nhà mình, Hoa Tình đang ngồi trên sofa, trên đầu gối lộ ra một mảng sưng đỏ lớn, trông vừa đáng sợ vừa làm người ta đau lòng.
Anh vội vàng quỳ xuống xem vết thương của cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuon-hoa-cua-anh-chu-tri-tieu-ngu/432243/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.