Biết rằng đang đứng trước mặt là người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, nhưng tôi vẫn không cách nào kiềm chế được ảo giác như đã từng quen biết.
-----
Chương 3
Từ cửa sổ có thể nhìn thấy toà nhà chính và phía tây của toà lâu đài, phía trước toà nhà là một thảm cỏ được chăm sóc rất tốt, vào mùa xuân những nhánh cỏ sắc nhọn mang màu xanh nhạt, những viên đá cuội xếp thành đường chia nó thành bốn, năm hình thù đồng dạng.
Cô hầu gái dọn sỏi vụn trên đường, vẩy nước lên cỏ.
Thật là một buổi sáng bình yên đẹp đẽ.
Tôi duỗi thẳng chân tay đi lại trong phòng ngủ một lúc rồi nhìn đồng hồ, đã tám giờ.
Tôi vội vàng rửa mặt, thay quần áo, nhìn vào gương thắt nơ.
Mặc dù đã hơn hai tháng trôi qua, nhưng mỗi lần tôi làm động tác tương tự tôi lại không kiềm chế được mà nhớ tới Mary.
Nàng sẽ mặc áo choàng tắm chải đầu cho tôi, rồi nói: "Jean, tóc của anh rất đẹp, giống như màu hổ phách vậy." Mỗi lần tôi vụng về thắt nơ, nàng sẽ cười gạt tay tôi ra, sau đó dịu dàng cười nói tôi không quen chăm sóc bản thân.
Vậy nên từ ngày nàng ra đi, tôi chưa bao giờ thắt được cho mình một chiếc nơ ngay ngắn nào.
Thử mấy lần, rốt cục cũng thắt ra được một kiểu miễn cưỡng được coi là hợp cách, vừa vặn gặp phải bà Harding, người phụ trách dọn dẹp phòng ngủ cho tôi.
"Đúng rồi, bà Harding, có thể cho tôi biết ngài công tước đang ở đâu không?"
"Đại nhân đang ở morning room,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuon-hong-cua-leoches/2028176/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.