Edit: Tịch Ngữ
“Ngươi…say?”
Thủy Lung nghi ngờ nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, cuối cùng lại không nhìn ra vẻ mặt kì quái nào trên mặt hắn. Giờ khắc này, một giây trước Trưởng Tôn Vinh Cực còn lạnh như băng, cho dù là mặt nạ lạnh lùng để ngụy trang cũng không có, cả người tỏa ra một loại hấp dẫn khó nói nên lời.
Sự quyến rũ hoàn toàn tự nhiên này, đúng như dung mạo của hắn, cảm giác như vẻ đẹp tiêu biểu của thế giới tự nhiên. Mỗi hành động, một cái nhăn mày, một nụ cười đều thanh nhã thoải mái, sóng mắt long lanh, tinh khiết trong veo lại lộ ra chút ngây thơ, quyến rũ khiến người ta không thể níu giữ linh hồn của mình.
Nhưng hắn không có cảm giác yếu ớt dễ vỡ, ngược lại càng bộc lộ vẻ thần bí.
Hắn dường như chớp mắt nghi hoặc, rũ lông mi xuống, con ngươi đen kịt giống như bảo thạch ngâm trong nước, dịu dàng đến lạ lùng: “Nàng nói say, thì chính là say.”
Thủy Lung bị thái độ của hắn là kinh sợ, rất nhanh liền biến thành hứng thú: “Bộ dạng say giống như thế này à?”
“Ừm…” Giọng mũi khàn khàn lười biếng, tựa như Trưởng Tôn Vinh Cực không muốn trả lời. Hơi thở của hắn gấp gáp, hai tay ôm Thủy Lung chặt hơn, thân thể cọ xát vào thân thể nàng, nhỏ giọng nói: “Ta khó chịu.”
Cách lớp quần áo không tính là mỏng, Thủy Lung có thể cảm nhận được vật cứng rắn của hắn khẽ nảy lên. Nàng câm nín, mặc kệ hắn say hay không say, thằng nhãi này luôn là Sắc Miêu.
“Đừng có giả bộ.” Thủy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh-vuong-phi-kieu-ngao-duong-nen-phu-quan/1704327/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.