Edit: Tiểu Ngữ
Chiếc xe ngựa xa hoa đến cửa hoàng cung thì bị chặn lại. Phong Giản làm người đánh xe, hắn cầm lệnh bài đưa ra, binh lính canh cửa hoàng cung vừa nhìn liền tránh đường, để cho xe ngựa vào trong cung.
Thủy Lung ngồi trong xe ngựa, nghe âm thanh bên ngoài liền đoán được đã xảy ra chuyện gì, liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi cạnh bên. Tuy hắn không phải đế vương, cũng không quan tâm quốc sự của Tây Lăng quốc, thế nhưng đặc quyền của hắn tại Tây Lăng không nhỏ, không biết trên phương diện quyền thế có được như vậy không?
Trưởng Tôn Vinh Cực nhận thấy tâm mắt của nàng, tựa như thấy nàng đang mơ mộng, cầm tất chân bị hắn cởi ra lúc lên xe ngựa, mang vào giúp nàng, nhàn nhạt nói: “Không có bất kì ai có thể bắt nạt nàng trước mặt ta.”
Thủy Lung nghe vậy liền cười: “Ta lau mắt chờ mong.”
Đường đi trong cung rộng thênh thang, xe ngựa rộng lớn cũng có thể chạy được. Ước chừng một hồi, xe ngựa dừng lại một lần nữa, nghe bên ngoài truyền lời, đã đến Tường Minh Cung.
Từ trong lòng Trưởng Tôn VInh Cực, Thủy Lung ngồi dậy, mang giày đặt ở ngoài đệm lót, không thèm ngó tới Trưởng Tôn Vinh Cực, bước tới ra ngoài, nhảy xuống xe.
Nàng vừa chạm đất, bóng dáng Trưởng Tôn Vinh Cực lập tức xuất hiện bên cạnh.
Ngoài Tường Minh Cung, có hai cung nữ cao cấp đứng chờ. Sau khi thấy Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung, liền cung kính hành lễ, nữ quan trung niên đứng bên trái nói: “Vương gia bình an, vương phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh-vuong-phi-kieu-ngao-duong-nen-phu-quan/1704389/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.