“Nơi này thật có bánh mỳ và sữa đậu nành sao?” Nàng không dám tin liền hỏi nhanh, những thứ này không phải chỉ có các quầy hàng rong mới bán sao?
“Đương nhiên, tửu lâu lớn như vậy không lẽ đến cả bánh mỳ với sữa đậu nành cũng không có sao? Ngươi cứ việc yên tâm, chờ một lát sẽ được ăn.”
Mặt của nàng đỏ lên, cách nói của hắn giống như ví nàng là một con quỷ chết đói đầu thai lên vậy.
“Rất đói phải không?” Hắn quan tâm.
Miệng nàng méo xệch, gật gật đầu.
Hắn cười nói lại, “Kiên nhẫn một chút, nhưng đừng có lăn ra xỉu nha, đến lúc đó thì cái gì cũng không ăn được.” Hắn liền yêu bộ dáng thẳng thắn này của nàng, tìm ra một người tâm tư đơn giản như nàng bên cạnh hắn thì quả thật còn khó hơn lên trời.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn một cái, vốn đã định cay độc cãi lại hắn, nhưng miệng lại thốt ra một chuyện khác, “Tại sao nơi này được xưng là quý nhân phố?”
“Cũng không có lý do gì đặc biệt cả, chỉ là một số quan lại cao cấp thích dạo bát phố trong khu vực này, người bình thường cũng ít lui tới nơi đây, dần dà về sau “quý nhân phố” trở thành tên gọi của nơi đây.”
Hắn vừa giải thích xong, nàng cũng sáng tỏ được phần nào –
Toàn bộ con đường này đều bày bán những vật có giá trị xa xỉ, hiển nhiên chỉ có người cao quý mới mua nổi, những người bình thường sẽ không đặt chân đến nơi đây; càng miễn bàn đến những người ngoại lai như nàng, không có tiền,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-ba-dao/2241140/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.