“Đại, đại thúc?” Nàng như vậy mà lại rớt vào người đại thúc?
Ân Tịch Ly híp mắt lại, quan sát cái người mặc nam trang đang nằm trong lòng mình, cảm thấy quen mắt một cách kỳ lạ: “Thì ra. . . .là ngươi. . . . .”
Vì thế, khuôn mặt của mỗ đại thúc lại càng trở nên thối hơn, hắn vĩnh viễn sẽ không thể nào quên được, trước khi bất tỉnh, là ai đã quăng cho hắn một cái bạt tai.
Ân Tịch Ly vừa mở miệng định nói điều gì đó, đôi mắt sắc bén của Hạ Thiên đã trông thấy Ân Dã Thần đang bước xuống lầu, khuôn mặt băng lãnh vạn năm không hề thay đổi, thâm trầm đến đáng sợ, nàng vội vàng ôm cổ Ân Tịch Ly, gấp gáp kêu lên: “Đại thúc, chạy mau, chạy mau chạy mau! Có người muốn giết ta, chạy mau!”
Nàng còn nhớ rõ, võ công của đại thúc rất giỏi, khinh công của hắn nhất định cũng sẽ rất xuất sắc, nếu hắn đem theo nàng bỏ trốn, vị tam ca khủng bố này của Ân Tử Dương chắc chắn là sẽ không đuổi theo kịp.
Nhưng mà. . . .Mỗ đại thúc hình như là không nguyện ý.
“A. . . .vậy à? Có người muốn giết ngươi sao?” Biểu tình không mặn không nhạt, giọng nói tựa như gió thoảng, giống như ai đó muốn giết nàng chính là vô cùng hợp ý của hắn vậy.
Hạ Thiên sốt ruột: “Huhu. . . . .Đại thúc thối tha, tốt xấu gì người ta cũng đã cứu ngươi một mạng, huhu, lại còn tặng miễn phí cho ngươi một viên thuốc “Đại Lực Kim Cương hoàn” do ta đặc chế, huhu. .
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1702422/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.