“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ở trong phủ của ta!” Hắn bá đạo tuyên bố, khí thế hoàn toàn tự nhiên, không khác nào một vị chúa tể.
“Ách. . . .” Đừng đùa chứ, nàng phải ở cùng một chỗ với cái tên tính tình nóng lạnh bất thường này? Không phải là nàng chê mạng mình quá dài rồi sao? Nhưng mà, nhìn bộ dạng này của hắn, giống như không phải là đang nói đùa, chẳng lẽ nào là thật?
Bọn họ vừa mới quen biết không quá một ngày, cũng không có giao tình gì đặc biệt, hắn vì cái gì mà lại muốn mang nàng đi?
Hạ Thiên không hiểu, nhưng nàng luôn hiểu rõ một đạo lý, đó là tò mò hại chết mèo, vậy nên cho dù cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn chẳng quan tâm, chỉ cười cười nói: “Có thể được cùng với Tam ca ở chung một chỗ, thật sự. . . .thật sự là tốt quá! Nhất định là phúc khí ta đã tu luyện mấy đời, như vậy thì từ hôm nay trở đi, ta và Tam ca sẽ ở chung một chỗ.”
Ân Dã Thần hơi khoát tay, con ngươi thâm thúy rất nhanh xẹt qua một tia khinh thường, hắn mở miệng nhàn nhạt nói: “Ừm.”
“Ai da, Tam ca, ta không cẩn thận đánh rơi bảo vật gia truyền mà mẹ ta để lại rớt xuống sông rồi!” Hạ Thiên kêu to, rơm rớm nước mắt nhìn mặt hồ đang gợn sóng, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
“Đồ gia truyền?” Nhìn theo tầm mắt của nàng, mặt hồ trong vắt tạo nên những gợn sóng nhè nhẹ, khi cao khi thấp, càng lúc càng xa, mãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1702432/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.