Trừng mắt nhìn, hít hít lỗ mũi đột nhiên đau xót, Hạ Thiên vội vàng giơ tay lau mắt, không ngừng chửi rủa chính mình một trận.
Mẹ nó, khóc cái cọng lông, có cái gì tốt mà khóc, cùng lắm thì ngày mai chỉnh chết nàng ta đi, chỉnh chết rồi thì bỏ trốn, không có tiền không sao cả, mất mạng mới là chuyện lớn!
Hừ! Quyết định như vậy đi, ngày mai nàng sẽ báo thù! Báo thù xong sẽ bỏ trốn, thế lực của Vương phủ tuy lớn nhưng nàng không tin bọn hắn có thể hai tay che trời, cùng lắm thì giả làm ăn mày vài hôm, bọn hắn nhất định sẽ không đoán được nàng lại có quyết định này!
Nghĩ vậy, tâm tình của Hạ Thiên tốt lên không ít, cơn buồn ngủ cuốn đi tất cả, nàng lật người, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Canh ba nửa đêm, giữa đêm đen yên tĩnh không một tiếng động, cửa phòng im hơi lặng tiếng bị mở ra, để lộ ra một góc áo màu xanh.
Người nằm trên giường không hề biết gì, cũng không biết có người ở bên ngoài tiến vào, đôi mắt của Ân Tịch Ly trong bóng đêm trở nên sáng rực, bình tĩnh thản nhiên đi đến bên giường.
“Nha đầu kia, không biết hôm nay lại nổi điên cái gì. . . . .” Hắn đắc ý cười cười, không cho hắn tiến vào thì hắn đợi nàng ngủ rồi lại vào thôi: “Ngủ như chết vậy, chỉ sợ rằng bị người khác. . . . .”
Giọng nói đột nhiên bị nghẹn lại, Ân Tịch Ly gắt gao nhìn vào mặt nàng, sắc mặt của hắn từng chút từng chút một trầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1702487/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.