Sao. . . . mẹ của bé lại gọi người đó là đại thúc?
Tiểu Phàm nhíu nhặt đôi hàng mi, đưa mắt nhìn Ân Tịch Ly một chút, rồi lại nhìn Nhậm Diệc một chút, sau đó đưa ra một kết luận: “Ừm, râu dài như vậy, quả thật là đã già rồi, sư phụ của mình vẫn trẻ tuổi hơn. . . . .”
Nhưng mà, nếu mẹ của bé đã gọi người ta là đại thúc, vậy chẳng phải bé cũng nên gọi người đó là. . . . .Ách, đại gia sao?
Tiểu Phàm ngẫm nghĩ một hồi, bởi vì bản thân mình đã lý giải ra được cái khái niệm này cho nên bé cảm thấy vô cùng cao hứng, nhưng mà đây cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất trong lúc này chính là làm sao để cho hai người bọn họ không đánh nhau nữa.
“Mẹ à, mẹ gọi sư phụ xuống đây đi!” Bé lay lay mẹ mình, sư phụ chỉ nghe lời của mẹ, nếu mẹ bé lên tiếng, chắc chắn là sư phụ sẽ xuống thôi.
Hạ Thiên ôm đầu rên rỉ: “Mị lực của mẹ quá kém, kêu cả một buổi tối cũng chả ai thèm xuống!”
“Không phải chứ. . . . .” Tiểu Phàm rõ ràng không tin, sau đó chống nạnh, hét vào trong không trung: “Sư phụ, sư phụ. . . . . mẫu thân bị thương rồi, trời ơi, còn bị trúng độc nữa, a a a, chỉ còn lại một chút hơi thở cuối cùng. . . . .”
“Đinh ——” Giữa không trung vang lên một tiếng giòn tan, một bóng dáng màu trắng dùng tốc độ trăm mét vọt xuống.
Tiểu Phàm nhún nhún vai, ngay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1702602/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.