“Mẫu thân, tối nay khẩu vị rất tốt sao?” Tiểu Phàm nhìn mẹ mình ăn ngon lành, bé không nhịn được hỏi.
Mẫu thân của bé, từ trước tới giờ ăn cơm lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt khổ sở, giống như đồ ăn trước mắt có thâm cừu đại hận gì với nàng vậy, lần nào cũng chỉ ăn qua loa vài miếng thì đã no.
Bé biết mẫu thân không có vị giác, cho dù có ăn nhiều đồ ăn ngon như thế nào cũng vô vị, nếu không phải bởi vì nhịn ăn sẽ đói thì chắc là nàng cũng sẽ chả buồn ăn nữa, vậy mà tối nay lại ăn nhiều như vậy, bảo bé làm sao có thể không kinh ngạc cho được? Thậm chí bé còn có chút hoài nghi, có phải mẫu thân đã có vị giác lại rồi hay không?
“Thế nào? Ta không thể ăn nhiều thêm một chút sao?” Hạ Thiên bất mãn nhìn con trai mình.
Tiểu Phàm xoa cằm nói như thật: “Bình thường, lúc mẫu thân có khẩu vị nhất, nếu không phải là nhặt được bạc thì cũng là vì buôn bán khá khẩm, ừm. . . kể từ sau khi đến kinh thành, chúng ta cũng chưa từng buôn bán lại, khả năng này có thể bị loại bỏ, vậy chẳng lẽ. . . hôm nay mẫu thân ngài nhặt được bạc sao?”
“Tiểu tử thúi!” Hạ Thiên không nhịn được mà gõ đầu bé: “Lão nương chỉ là muốn ăn, muốn ăn đó, cho dù không nhặt được bạc thì cũng muốn ăn, con có ý kiến gì sao?”
Tiểu Phàm khinh bỉ liếc nhìn nàng: “Rốt cuộc thì con đã hiểu vì sao phụ vương luôn nhìn mẫu thân rồi lắc đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1702642/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.