Nhưng mà, lúc trước phát sinh quan hệ cũng chỉ vì hắn muốn cứu nàng, mà lúc đó nàng cũng chẳng biết gì, vậy chắc là không tính đúng không? Bây giờ nếu lại xảy ra chuyện mập mờ như vậy thì không đúng lắm? Hắn là đại thúc của nàng nha. . . .
Trong lúc Hạ Thiên không ngừng cảm thấy rối rắm, Ân Tịch Ly đã từ từ đến gần nàng, từng chút từng chút một, đôi con ngươi đen láy tựa như yêu ma nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt bình tĩnh, thâm sâu và u ám giống như một hồ nước trong suốt, sâu không thấy đáy. Con ngươi giống như vùng nước xoáy, lung linh rực sáng.
Aiz, được rồi được rồi, dù sao thì mình cũng đã trộm của hắn một giống*, để cho hắn hôn bù một cái là được! Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Hạ Thiên cũng đưa ra quyết định, vừa quay đầu lại, đang định nói với vương gia đại thúc rằng ‘ngươi muốn hôn thì mau hôn đi, coi như là ta bồi thường cho ngươi’ thì đôi môi của Ân Tịch Ly đã chạm tới, môi mỏng nóng rực cứ thế chiếm lấy đôi môi anh đào của nàng, nhiệt tình cắn mút, đầu lưỡi ấm nóng cạy mở hàm răng, mạnh mẽ trượt vào bên trong.
(*) giống ở đây là ‘Tiểu Phàm’ =)) là cái gì thì chắc m.ng cũng biết =)) (•~~ •~~ •~~) =))
Hạ Thiên hóa đá ngay tại chỗ, cái, cái gì. . . nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà. . .
Hơi thở mập mờ mang theo mùi lan thơm ngát, cứ thế trút vào miệng của Hạ Thiên, khiến nàng hoảng hốt, cảm giác này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1702648/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.