Khuôn mặt Hạ Thiên đỏ bừng: “Khụ khụ, cái này, ở đây đông người . . .” Đông người như vậy mà bảo nàng gọi hắn là Ly? Hạ Thiên run rẩy, đừng mà, nàng thật sự không gọi được.
Ân Tịch Ly nheo mắt đầy nguy hiểm: “Xem ra ta cần phải ‘cố gắng’ nhiều hơn nữa thì nàng mới ngoan ngoãn nghe lời . . .”
Nghe ra sự mờ ám trong lời nói của hắn, gò má Hạ Thiên vốn đã hồng nhuận, nay lại như muốn nhỏ ra máu, nàng thẹn quá hóa giận, giẫm chân, đấm vào ngực hắn, uy hiếp nói: “Ban ngày ban mặt, sao chàng lại nói tới mấy cái này, chàng mà nói nữa, ta, ta sẽ mang Tiểu Phàm bỏ trốn!”
“. . .” Ân Tịch Ly chỉ biết im lặng hỏi trời xanh, có thể lấy cái cớ này để uy hiếp hắn, cũng chỉ có nha đầu này mới nghĩ ra.
“Được rồi được rồi.” Cuối cùng vương gia đại thúc đành phải đầu hàng, bất đắc dĩ ngoan ngoãn nắm tay nữ vương Hạ Thiên dẫn đi.
Lần trước cũng đã có rất nhiều người biết rõ Hạ Thiên và Hướng Linh Lung giống nhau như đúc, hôm nay nàng lại vào cung, cũng không hề dịch dung, Thiên Thịnh Đế và mọi người trong cung đã nghe chuyện của bọn họ, mặc dù lúc nhìn thấy Hạ Thiên thì vẫn có chút bất ngờ, nhưng sau khi đã tiếp nhận sự thật thì cũng chẳng còn ai nói gì nữa.
Sinh nhật lão thái hậu, bá quan văn võ đều được tham gia, trong yến hội, Thiên Thịnh Đế còn đặc biệt cho phép những vị quan nào trên hàng lục phẩm đều được tự do
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/399339/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.